Chúng ta có thể nói không sợ lầm rằng, nói
hành kẻ khác như một bản năng của con người. Con người tự nhiên ưa thích mình,
nên lo giấu kín những gì xấu xa của mình và cũng tự nhiên phanh phui những
khuyết điểm của kẻ khác. Khi xét nét phẩm bình đời sống thiên hạ, con người nghe
sung sướng, tuy khả ố. Vì thế, một trăm câu chuyện trong xã hội, có đến chín
chục bàn về kẻ khác. Kẻ ấy có thể là những người xa lạ, mà cũng có thể là những
người thân. Nhiều khi người ta nói hành không phải bởi ác tâm, mà bởi tánh tự
nhiên hay vạch lá tìm sâu, bởi không có chuyện gì nói, bởi muốn tìm thứ cảm
khoái đê hèn là thấy mình vô tội, toàn thiện khi người này người nọ lỡ lầm, tội
lỗi. Trong cuộc sống hàng ngày, bạn gặp biết bao câu chuyện nói hành về những lí
do tâm lí nói trên. Có thể nói, người ta nói hành khắp mọi nơi.
Dưới mái gia đình về chiều họp lại, người ta nói chuyện người láng giềng có tật
nhỏ mọn. Nơi học đường, dụm ba bảy, người ta nói chuyện cô này không lo học mà
chỉ lo viết thư cho tình nhân, cậu nọ làm gì thi đậu được vì là một tên cao bồi.
Ở xưởng hãng, người ta chỉ trích ông chủ bất công, một mình thao túng đồng lời
mà bất chấp quyền lợi của kẻ đồng sự. Trong quân đội, người ta bàn tán với nhau
về cử chỉ hách dịch của cấp trên, hay bình về lối sống ích kỉ của một vài người
vợ binh sĩ, về hành kiểm của một số quân nhân trụy lạc. Ở quán cơm, nơi tiệm
nước, người thích lấy tật xấu của bè bạn những khuyết điểm tự nhiên như lé mắt,
đui mù là câu chuyện đầu lưỡi để ngạo cười. Cả ở thánh đường, người ta cũng xù
xì bàn tán về cái bụng bự của ông này, cái mặt méo của bà kia. Vào những ngày
cúng đình hay đi chùa, người ta cũng lấy làm sung sướng đàm tiếu với nhau về
cách trang hoàng của đình chùa, về những bậc tu hành, về những đồ dùng cúng
quải.
Còn những đề tài nói hành thì vô số. Người nói hành hình như
không trừ vấn đề nào của thiên hạ. Những tội lỗi, những tật xấu của ai làm mất
lòng họ, phản đối họ, họ đem ra nói rất hăng hái. Nhiều khi họ có thái độ vị
tha, "thầy đời", tỏ ra sao thương tiếc người này sao sống thế này thế kia. Thế
rồi họ đem những đời tư, những việc kín đáo của kẻ khác ra bàn. Những câu chuyện
này, họ nói say mê như người nghiện á phiện bên nàng tiên nâu. Điều người ta
khoái bàn nhất ở kẻ khác, là những lỗi lầm về xác thịt. Một bậc chức quyền nào
đó ngoài đời mà đạp chút bùn, là họ thêm mắm thêm muối và bàn bất tuyệt. Những
người độc thân hay những cô gái lỡ thời mà có giao thiệp với người khác phái thì
họ nói không biết đã. Trong học đường, kẻ nói hành cũng đam mê bàn về những cuộc
yêu sai lạc của những học sinh với nhau.
Có cuộc tình ái nào thì họ
phanh phui ra ánh sáng hết. Cả những đức tánh của kẻ khác, người nói hành cũng
có thể dùng làm đề tài. Họ cho là giả hình, nhờ trời cho, vậy chớ có cơ hội vẫn
tội lỗi. Khi nghe tin người đồng nghiệp hay đồng song thành công việc gì, kẻ nói
hành tìm cách bôi lọ, cắt nghĩa xấu và dì hành động của những kẻ ấy. Có khi là
họ cho may rủi nhất thời. Ai được ủy lạo, tán thưởng, họ cho là cấp trên hiểu
lầm, chớ người được ủy lạo tán thưởng không xứng đáng. Nếu họ là người nghèo, họ
hay nói những kẻ giàu mà hạ tiện, giàu vì bất nhơn. Họ cũng hay nói đến tiền bạc
hay những huê lợi của những kẻ ấy không phải để mừng vì bác ái mà để ganh tị,
gièm pha. Những câu chuyện này, họ nói với một giọng chua chát mỉa mai, cay độc.
Có nhiều người đê mạt đến nỗi, đem những tâm sự của những người thân thích với
mình, những chuyện kín trong gia đình, trong bạn bè ra để bán rao.
Về tuổi nói hành thì có thể nói từ tuổi khôn trở lên, tuổi nào cũng thích nói
hành cả. Nhưng nói hành có tiếng là phái yếu, và trong phái yếu, những cô gái
già, những bà lão là nói nhiều nhất. Nói như vậy không có ý bảo, phái mạnh khéo
giữ ba tấc lưỡi. Có nhiều đàn ông tối ư già hàm và nói hành đáng khiếp. Thường
thường người ta nói hành vì đa ngôn, nói riết rồi không biết chuyện gì phải nói,
nên đem chuyện của kẻ khác bàn cho khỏe miệng. Ở đây hiểu là hạng người không có
giá trị gì. Chớ nói nhiều mà cần nói, thì có biết bao điều bổ ích trong ngành
văn hóa, khoa học, nghệ thuật, văn học, giáo dục...mặc sức nói. Người có ác tâm
không coi kẻ khác là anh em trong gia đình huynh đệ mà cứ tưởng nghĩ đến quyền
lợi của mình, nên khi thấy ai chạm đến cá nhân mình, hay ăn đứt mình thì oán
ghét, phân bì. Lòng xấu này bộc lộ ra lời mỉa mai, ngạo nghễ, thế là họ phải nói
hành. Cũng có nhiều người nói hàng chỉ vì nhẹ dạ. Thấy khuyết điểm của kẻ khác,
nghịch mắt là họ nói, nói không cần suy nghĩ phải quấy căn do lợi hại.
Người nói hành thường có tâm lí căn bản là ngụ ý làm vui thích kẻ
nghe, mua lòng người nghe. Nhưng trong Phần bàn về việc chỉ trích, chúng tôi đã
nói người nghe, nếu có lương tri, thường không tin cậy kẻ nói hành. Họ cho rằng
rồi đây, khi vắng mặt họ, kẻ nói hành sẽ nói xấu họ. Thế mà kẻ nói hành lại dùng
ba tấc lưỡi đầy nham hiểm của mình để thuyết phục họ. Đối với người nghe, họ
không đảm bảo được thiện cảm, đối với kẻ nói hành, chắc chắn họ gây ác cảm. Bạn
biết con người rất sợ dư luận, kể cả những người đã từng ra vào chốn tên bay đạn
lạc. Khi nghe những kẻ khác dư luận về mình, người thấy bối rối lo âu, không
biết thiên hạ đối sử với mình ra sao. Chung qui, người ta khủng khiếp vì búa rìu
dư luận, chỉ vì yếu tinh thần. Bởi có thứ tâm lí ấy nên một khi nghe người ta
nói về tội lỗi, tật xấu của mình thì coi kẻ nói hành là quân thù.
Có người thâm giao với nhiều kẻ, nhưng khi nghe những kẻ này nói hành về mình
thì nghi kị oán ghét họ ngay. Như vậy, việc nói hành là thuốc độc cho việc xử
thế mà người nói hành phải chịu những kết quả thảm khốc. Đời họ phải bị cô độc.
Người xa lạ nghe họ nói hành tìm cách tránh trước họ. Những kẻ thân thích với họ
bị họ vạch lá tìm sâu, bán rao tiếng xấu mất tín nhiệm ở họ, dần dần từ giã họ,
khi thấy họ không kính trọng mình, không binh vực mình, tìm cơ hội chia tay với
họ. Nếu họ là bậc chỉ huy, một nhà giáo dục, họ bị kẻ dưới coi như rơm rác. Uy
quyền của họ bị miệng lưỡi cấp dưới làm lung lay. Danh tiếng họ vì sự trã đũa
của kẻ dưới, bị bôi lọ. Nếu họ là hạng bị quản trị, cấp trên rất đề phòng họ, vì
cho họ là hạng dấy nguy, gieo mầm bất tuân, phá tan uy tín và phản đối kỉ luật.
Trong cuộc giao tế hàng ngày, khi gặp người có ăn học cao mà họ mở miệng nói
hành thì tức thì họ bị liệt vào hạng tiểu nhân, có đời sống bất đáng. Như thế
trong xã hội, người nói hành là đối tượng của muôn người oán ghét.
Điều chúng tôi ước muốn cho ngày mai đầy hứa hẹn của bạn, là bạn quyết không khi
nào nói hành. Bạn hãy tin như hai lần hai là bốn rằng, nói hành làm cho nhân
cách bạn đê hèn vì tỏ ra bạn không đủ can đảm nói thẳng cùng kẻ khác lỗi lầm của
họ. Nói hành làm cho đời bạn mất nhiều thâm tình, do đó có hại cho sự học thêm
kinh nghiệm, có hại cho việc làm ăn. Khi gặp ai gièm chuyện kẻ khác nói cùng
bạn, hoặc bạn làm thinh, hoặc bạn lái câu chuyện qua vấn đề khác. Nếu sự đính
chính lỗi lầm cần thiết, thì bạn nên làm với nghệ thuật để khỏi gieo ác cảm
không có lợi gì cho đời mình. Lẽ dĩ nhiên, khi có phận sự binh vực ai, thì dù bị
thiên hạ ghét đến đâu, vẫn phải nói sự thật. Một phương thế giúp bạn xa lánh sự
nói hành là hãy thường tự kiểm là hãy nghe lời Socrate là tìm biết mình. Khi bạn
hiểu bạn rồi thì bạn không có ác tâm với kẻ khác và rất khoan hồng với bất cứ
ai.