Có thứ người, gặp ai và lúc nào cũng bày
hết ruột gan của mình ra, thưa bạn! Chúng ta nên tìm hiểu họ.
Trên
đời ai dám tự hào là mình không bao giờ gặp những nghịch cảnh, những lúc mà tâm
hồn buồn tựa bến tha ma. Nhiều khi cần một người chí hướng, một người tri âm để
bày tỏ tâm sự, hầu nhóm lên chút lửa hi vọng. Nếu bộc bạch cõi lòng một cách
xứng đáng khi cần thiết như vậy, thì không ai nói. Điều đáng tiếc là có những
người, có chút gì thắc mắc trong tâm hồn, là đem ra bàn với bất cứ ai, vào bất
cứ lúc nào.
Gặp cảnh trời mưa nắng, lạnh, nực họ bực dọc: họ đem
phàn nàn cùng người xung quanh. Ở học đường thầy cô giáo khó quá, bạn bè xử bạc
với họ, bài thi họ làm không được v.v... tất cả tới giờ ra chơi, họ đem bộc bạch
cho hết bạn này đến bạn kia với giọng điệu sầu tủi. Chỉ huy một quân cơ, người
dưới không kính trọng họ, tiền lương không đủ xài, quân khí thiếu, gặp người
lính nào, họ cũng than rền.
Trên đường sự nghiệp nhiều thử thách,
đụng chướng ngại vật, bị bạc đãi, hiểu lầm, họ buồn rầu như gặp đám tang. Họ tìm
đủ hạng đồng chí, đồng liêu để chia sớt cõi lòng. Trong việc làm ăn, họ bị lường
gạt, mua bán lỗ lã. Viết văn họ bị nhà xuất bản gian lận, độc giả khi chê. Họ
nói sạch sành sanh cho kẻ khác nghe ruột gan của mình để bớt căm tức, lo âu, sầu
oán. Gặp gia cảnh nghèo túng, nợ cái đẻ nợ con, vợ mới sinh, đau yếu, con đứa
thất học, đứa thiếu ăn cơm, chồng cờ bạc, điếm đàng: Ai tới nhà chơi, họ đều coi
là tri âm và đem nội tình gia thất nói toạc móng heo. Ai vô phước gặp họ, sẽ bị
họ đổ lên đầu các sự chán nản, oán người, trách vật.
Họ cũng không
lựa lúc để bàn chuyện riêng tư. Là người đa cảm, lúc nào tâm hồn cũng tràn đầy
nỗi khổ đau, thì họ để chảy ra, mặc sự thúc đẩy của thần bạc nhược. Bởi không
khôn ngoan lựa giờ khắc để tâm sự, nên họ bàn chuyện riêng tư nhiều khi không
đúng lúc. Điều đáng lẽ phải giấu kín, họ lại rỉ rả nói hết nỗi buồn này đến điều
tiếc nối kia. Những lúc cần tỏ ra vui vẻ, họ vẫn tìm nguồn an ủi cho mình, bằng
cách tâm sự. Họ cũng không lựa lời để giao phó nỗi lòng. Hình như ai cũng coi là
tri kỷ. Vào một tiệm tạp hóa ngoại kiều, họ cũng có thể than về cảnh vợ họ ở nhà
đau yếu, con cái họ hoang đàng. Bạn chưa từng quen biết họ, nhưng khi gặp bạn,
họ dễ dàng cho bạn biết, đời họ gặp nhiều thử thách, việc làm ăn của họ thất bại
như thế nào. Họ lải nhải kể, nào họ chán thế cuộc, sầu vì gia đình cô thế... Nói
tóm lại, gặp ai họ cũng bàn tâm sự.
Trong xã hội những người này
chiếm đa số. Họ coi câu chuyện là phương thế giải thoát tâm hồn. Người đàam
thoại với họ là người thoa dịu vết thương của quả tim họ. Trên đời này, mấy ai
quan tâm đến kẻ khác. Có mấy ai, khi nghe người khác than thở mà lo lắng an ủi
tìm hộ cách giải quyết bằng hành động vị tha thành thật. Giữa chợ bạn đang mua
đồ, có một người bán hàng lại than cùng bạn rằng vợ anh mới chết. Bạn có cảm
thương anh không? Chắc không. Chúng tôi đang mua cá, chị bán cá rên rằng con chị
vừa đau trái đậu, không biết tính mạng ra sao? Chúng tôi có băn khoăn an ủi chị
không. Chắc không nốt. Bạn và chúng tôi như vậy, thì chắc trăm nghìn người khác
cũng vậy. Có thứ người gặp được đôi bà góa, vài cô gái buông cho ít lời thương
hại. Nhưng chi vậy? Nghe những lời ấy, rồi tình thế của họ thay đổi
không.
Những kẻ khác vì xã giao, nói vài câu khuyên nhhủ rồi bỏ
đi... Người ta thấy họ là người thiếu tự chủ, để tâm hồn khuất phục đau khổ màa
không biết quật cường. Người ta coi họ là thứ người không cẩn ngôn, nhẹ dạ, dễ
tin. Nếu họ gặp kẻ ác tâm, kẻ tranh đua với họ, thì những kẻ này đối với họ như
thế nào?
Sao họ không để ý, trên đời, không ít người lấy làm vui
khi kẻ khác đau khổ, sầu buồn. Sao họ không đề phòng nhiều người ganh với họ về
công việc làm, chỉ mong lúc họ thất bại, gặp khó khăn để làm hại họ. Đem ruột
gan để phanh phui cho chúng, chẳng những không bổ ích gì, mà biết đâu họ sẽ rước
họa thêm. Còn những người trống miệng, manh tâm nữa. Tâm sự của họ, những bí mật
của họ, họ tiết lộ cho chúng. Chúng đem bán rao hết đầu làng, cuối chợ liệu danh
giá của họ có được bảo đảm không?
Tâm hồn họ được yên tĩnh, hay
phải mất quân bình thêm, thống khổ thêm. Trong khi nói chuyện, người có lương
tri ngại ngùng trước những lời kể lể về đời tư của ai. Tại sao lúc bàn tâm sự,
họ không vì phép xã giao, tránh cho kẻ nghe nỗi ngượng nghịu ấy. Người dân Nhật
có thói quen nói hài hước những gian khổ của riêng họ hay của gia đình họ, để
cho người khác khỏi vì lịch sự mà tỏ nỗi thương hại. Không như một số người dân
Nhật, ít ra họ cũng đừng ngây thơ quá, mà coi đôi chút lời khuyên là cách thoa
dịu tâm hồn, bởi một quả tim tri kỷ.
Người quá bàn tâm sự, nhiều
khi viện lẽ là nói với bạn. Nhưng hễ gặp bạn nào thân, đều tâm sự hết, thì đáng
tiếc quá. Nói chuyện với họ, người ta mong, bàn những vấn đề gây hứng thú, chớ
đâu muốn có bộ mặt thiên sầu địa thảm, để nghe họ than khóc nỗi lòng...
Thấy những tai hại này của kẻ quá tâm sự, xin bạn cương quyết
tránh tật xấu của họ. Khi cần, nói sơ với bạn thâm giao để tìm hy vọng và cách
giải quyết thôi. Đối với bất kỳ ai, nhất định là thinh. Chúng tôi đã bàn cùng
bạn về vấn đề này trong "Đức tự chủ, chìa khóa của thành công". Ở đây chúng tôi
không dám làm bạn mất thì giờ đọc lại. Những bạn nào cũng đủ giờ rảnh để đọc lại
các quyển sách ấy, thì ít ra, nên để ý những điều hệ trọng này.
Ham bộc bạch tâm sự, dũng khí của ta hao mòn, chí khí của ta ngày một tiêu ma.
Một khi không còn ý chí, thì đừng mong nói chuyện thành công và đắc lực. Ham bộc
bạch tâm sự, ta bị kẻ khác coi là người bạc nhược, không đủ sức ăn chịu với
những éo le ở đời. Họ mất tín nhiệm nơi ta, coi ta là kẻ không thể lãnh đạo
được, nên trên thang xã hội ta chỉ ở địa vị thấp.
Đến thái độ của
bạn đối với người quá tâm sự. Bạn đã biết, người quá tâm sự là người đa cảm, bị
ưu sầu xâm chiếm, lúc nào cũng tìm người để nương tựa. Gặp ai biết nghe họ, họ
coi như đi giữa sa mạc gặp một suối nước ngon. Xin bạn hãy là người biết nghe.
Bạn nên xử trí với họ có lương trí hơn. Trước hết, bạn không nên đả kích họ.
Chạm tự ái người ta, mà còn trông người ta thích câu chuyện của mình, thì thật
là lạ. Bất kỳ ai, kể lể gì với bạn, nếu không có hại, không tốn thời gian, thì
bạn cứ để họ nói. Người ta cần nói để giải thoát tâm hồn mà. Có một số người nào
đó, bạn liệu lời an ủi bổ ích, thì xin bạn đừng tiếc với họ. Biết đâu đôi lời
sáng suốt chân thành của bạn, tuy không thay đổi được một tâm trạng, quyết định
một cuộc đời, nhưng ít ra cũng gieo một tia hy vọng cho tâm não đang uất ức, ưu
tư của họ. Chúng tôi nói những lời chỉ giáo đúng đắn, để bạn phân biệt với những
lời của những kẻ làm thầy đời không cơm. Muốn cho lời nói của bạn có giá trị,
thì những lời nói đó phải chứa đựng ý tưởng xây dựng, thanh cao và nhuộm màu sắc
chân thành, ngọt dịu. Trên đời, thưa bạn, ai mà không thích câu chuyện của những
người có ngọn lưỡi vàng ngọc như vậy.