Tác giả : Mã Bảo Sơn
Trên núi có trúc, trúc là trúc tía. Dưới núi có am, am là am ni cô.
Anh nông dân hỏi:
-Hằng ngày chú tiểu làm gì trong chùa?
Ni cô đáp:
-Làm bài, tu đạo, cầu kiếp sau…
Anh nông dân hỏi lại:
-Cầu nhân duyên mỹ mãn phải không?
Ni cô lại trả lời:
-Người đi tu thanh tâm, ít ham muốn.
-Cầu quan to lộc dày phải không?
-Tăng ni kiêng cấm, danh lợi mờ nhạt.
-Vậy thì cầu vinh hoa phú quý chăng?
-Cửa phật coi trọng yên tĩnh, thanh thản.
Anh nông dân cả cười:
-Phải chăng chú tiểu cầu mong kiếp sau lại làm chú tiểu?
Trong mắt ni cô trẻ càng mơ màng, mờ mịt, cô nhìn am ni cô vắng vẻ dưới núi, thở dài thầm nghĩ: Mình tu tâm dưỡng tính, nếu kiếp sau còn làm chú tiểu, vậy thì hôm nay còn cầu làm gì nữa?
Ni cô trẻ khe khẽ lau giọt lệ trong vắt trên hai má, gánh nước về am. Trên bờ sông, cuộc đối thoại của cặp vợ chồng trẻ còn tiếp tục, chỉ có điều tăng mùi vị trêu ghẹo.
Anh hỏi:
-Nếu có kiếp sau thật, em cầu gì?
Chị đáp:
-Anh đoán xem…
-Cầu quan to lộc dầy chứ?
Chị lắc đầu.
-Cầu vinh hoa phú quý chứ?
Chị vừa lắc đầu, vừa xua tay.
Anh “ồ” một tiếng:
-Anh hiểu rồi, chắc chắn là em cầu kiếp sau làm một ni cô trẻ thanh tĩnh…
Chị giơ nắm tay nhỏ đấm trên ngực anh, nói:
-Bậy nào, bậy nào, anh bậy thật!
Anh chộp luôn tay chị, hỏi dồn:
-Vậy rút cuộc, em cầu gì?
Chị đỏ ửng mặt, đáp:
-Không cầu quan to, không cầu giàu sang, chỉ cầu kiếp sau nhân duyên tốt lành, chỉ cầu kiếp sau lại làm vợ anh….chị vừa nói vừa ngả vào lòng anh, hai anh chị cùng nô nghịch, cứ xoắn xuýt vào nhau trên bãi sông.
Cuộc đối thoại trên bờ sông và cuộc vui đùa của đôi vợ chồng trên bãi sông đã làm xáo động trái tim xuân của ni cô trẻ, tới mức cô cứ bần thần, háo hức, không còn tâm tư nào ngồi yên làm bài, không còn chăm chỉ tu đạo. Ni cô già nhận thấy người học trò này đã hết duyên phận với cửa Phật, liền đưa cô ra khỏi am.
-Xin hỏi nữ thí chủ, chịu ở tạm thời, hay ở lâu dài trong am nhỏ này?
Chị đáp:
-Ở lâu dài, xin thầy thu nhận con là học trò, thưa thầy!
Ni cô già lại hỏi:
-Chị vào cửa Phật cầu quan to lộc dầy phải không?
Chị lắc đầu. Ni cô già lại hỏi:
-Cầu vinh hoa phú quý chứ?
Chị vẫn lắc đầu:
-Vậy thì cầu kiếp sau có nhân duyên mỹ mãn chăng?