|
"Đó là điều bất công nhất," Pippin nói. "Thay vì đuổi cổ hắn ra, và xích hắn lại, Elrond lại khen thưởng cho cái thói táo gan của hắn!"
"Khen thưởng à!" Frodo nói. "Tôi không thể tưởng tượng ra một hình phạt nào nghiêm khắc hơn nữa. Anh không nghĩ xem mình đang nói gì à: bị kết án đi vào một cuộc hành trình vô vọng, đó là một phần thưởng à? Hôm qua tôi đã mơ thấy rằng nhiệm vụ của tôi thế là xong, và tôi có thể nghỉ ngơi ở đây một thời gian dài, có thể là vĩnh viễn luôn cũng được."
"Tôi không ngạc nhiên," Merry nói, "và tôi ước gì cậu có thể làm vậy. Nhưng chúng tôi đang đố kỵ với Sam chứ không phải cậu. Nếu như cậu phải đi, thì đó sẽ là một sự trừng phạt cho bất kỳ ai trong chúng ta khi bị bỏ lại phía sau, dù là ở Rivendell này. Chúng tôi đã đi một chặng đường dài với cậu và đã cùng nhau vượt qua những thời khắc khó khắn. Chúng tôi muốn tiếp tục."
"Đó là điều mà tôi muốn nói," Pippin nói. "Những hobbit chúng ta nên gắn bó với nhau, và chúng ta sẽ làm thế. Tôi sẽ đi, trừ phi họ xích tôi lại. Trong đoàn phải có một ai thông minh chứ."
"Nếu thế thì chắc chắn anh sẽ không được chọn, Peregrin Took!" Gandalf nói, nhìn xuyên qua cái cửa sổ gần sát nền nhà. "Nhưng việc mà tất cả các anh lo lắng là hoàn toàn không cần thiết. Vẫn chưa có gì được quyết định cả."
"Chưa có gì được quyết định!" Pippin kêu lên. "Thế tất cả các ông đã làm gì? Các ông đã họp kín hàng giờ rồi."
"Chỉ nói chuyện thôi," Bilbo nói. "Có nhiều chuyện để nói lắm, và ai cũng tỉnh ngộ dần. Thậm chí là cả ông Gandalf già nữa, tôi nghĩ là tin tức của Legolas về Gollum khiến cho thậm chí là ông ấy cũng phải giật bắn mình, dù ông vẫn cố tỉnh như không."
"Anh sai rồi," Gaffer nói. "Anh đã không chú ý. Ta đã nghe tin này từ Gwaihir rồi. Nếu anh muốn biết, thì người duy nhất thật sự tỉnh ngộ ra, như anh đã nói, chỉ có anh và Frodo thôi; và ta chỉ là người duy nhất không ngạc nhiên mà thôi."
"Được rồi, sao cũng được," Bilbo nói, "vẫn chưa có gì được quyết định sau khi Frodo tội nghiệp và Sam được lựa chọn. Lúc nào tôi cũng sợ là mọi chuyện sẽ diễn tiến như thế, nếu như tôi được tha khỏi chuyện này. Nhưng nếu ông hỏi tôi, thì tôi cho rằng Elrond sẽ cử một một toán người tài giỏi cùng đi, khi những thông báo được phát ra. Họ đã bắt đầu chưa, ông Gandalf?"
"Rồi," thầy phù thuỷ nói, "Một số trinh sát đã được cử đi. Một số sẽ đi vào ngày mai. Elrond đang phái một số người Elves, và họ sẽ giữ liên lạc với các Rangers, và có thể là với những người của Thranduil ở Mirkwood nữa. Và cả Aragorn cũng đã đi với những người con trai của Elrond. Chúng ta sẽ lùng sục tất cả những vùng đất suốt suốt nhiều dặm trên chặng đường này trước khi có một sự khởi hành nào. Cho nên cậu hãy vui lên, Frodo ạ! Có thể cậu sẽ còn được ở lại đây khá lâu."
"A!" Sam nói đầy ủ rũ. "Chúng tôi sẽ chỉ đợi cho đến khi đông đến thôi."
"Điều này không thể chủ động được," Bilbo nói. "Đó là một phần lỗi của cháy, Frodo cháu ta: cháy cứ khăng khăng đòi đợi cho đến sinh nhật ta. Ta không thể không nghĩ rằng việc vinh danh đó thật buồn cười. Ta không nên chọn ngày đó để cho những người S-B đi vài Bag End. Nhưng bây giờ mọi chuyện là thế đấy: cháu không thể đợi cho đến khi xuân về; và cháu cũng không thể đi khi mà những bản báo cáo chưa quay về.
Khi giá đông lạnh lùng sang
Đêm thâu lạnh buốt dâng tràn tuyết sương
Cây xanh rụng lá thảm thương
Giữa miền Hoang Dã ma vương lộng hành
Nhưng bác sợ rằng may mắn của cháu chỉ thế thôi."
"Ta e là như vậy," Gandalf nói. "Chúng ta không thể bắt đầu cho đến khi bọn ta biết được tin về đám Kỵ Sĩ."
"Cháu nghĩ là tất cả bọn chúng đã bị cơn lũ tiêu diệt rồi chứ." Merry nói.
"Không thể tiêu diệt Vòng Tròn Hồn Ma theo cách vậy đâu," Gandalf nói. "Quyền lực của chủ nhân của chúng nằm trong chúng, và chúng còn đứng vững hay ngã gục là do hắn. Chúng ta hy vọng rằng chúng đã bị mất ngựa và mất mặt nạ, và việc này sẽ khiến cho mối nguy giảm đi trong một thời gian; nhưng chúng ta phải tìm hiểu một cách chắc chắn. Trong lúc đó thì cậu nên cố quên đi những lo lắng của mình, Frodo ạ. Ta không biết là có thể làm gì để giúp cậu không; nhưng ta vẫn cứ nói thầm cho cậu nghe điều này. Đã có người nói rằng sự thông minh là cần thiết cho một đội. Anh ta đúng. Ta nghĩ là ta sẽ đi với cậu."
Frodo vui mừng cực độ khi nghe thấy tuyên bos này khiến Gandalf phải rời ngay khỏi ngưỡng cửa sổ mà ông đang ngồi, nhấc nón lên và cúi mình. "Ta chỉ nói rằng ta nghĩ là ta sẽ đi. Đừng có vội hy vọng gì hết. Elrond sẽ nói nhiều về chuyện này, và anh bạn Người Sải Bước của các anh nữa. Điều này làm ta nhớ ra, ta muốn đi gặp Elrond. Ta phải đi thôi."
"Bác nghĩ là cháu sẽ ở đây được bao lâu?" Frodo nói với Bilbo khi Gandalf đã đi.
"Ồ, bác không biết. Bác không thể đếm ngày ở Rivendell được," Bilbo nói. "Nhưng bác nghĩ là sẽ khá lâu Chúng ta sẽ còn có thể nói chuyện nhiều. Còn về việc giúp bác viết cho xong cuốn sách và bắt đầu phần tiếp theo thì sao? Cháu đã nghĩ đến một kết cục chưa?"
"Rồi ạ, nghĩ nhiều lần, và tất cả đều đen tối lẫn bất an," Frodo nói.
"Ồ, không thế đâu!" Bilbo nói. "Những cuốn sách nên có những kết cục tốt đẹp chứ. Thế này thì sao: và sau đó tất cả bọn họ đều yên ổn và sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau?"
"Thế thì hay lắm, nếu như thật sự được như vậy," Frodo nói.
"A!" Sam nói. "Và bọn họ sẽ sống ở đâu? Đó là điều mà tôi thường hay tự hỏi."
Các hobbit còn tiếp tục nói chuyện thêm một lúc nữa về chuyến du hành đã qua và những mối nguy hiểm phía trước; nhưng rồi những điều tốt đẹp của vùng đất Rivendell đã khiến những sợ hãi và ưu phiền biến khỏi tâm trí họ. Tương lai, dù tốt hay xấu, vẫn không bị quên lãng, nhưng đã tạm ngừng không còn áp đặt quyền uy lên hiện tại nữa. Sức khoẻ và hy vọng trong họ lớn dần, và họ đều vui mừng đón từng ngày khi nó đến, nói chuyện vui vẻ trong từng bữa ăn, với từng lời và từng bài hát.
Ngày tháng đã trôi qua như thế, bình minh mỗi buổi sáng đều rực rỡ và trong lành, và nỗi buổi chiều đều tươi đẹp và quang đãng Nhưng mùa thu nhanh chóng qua đi; những ánh sáng vàng dần dần ngã thành ánh bạc mờ, và những chiếc lá còn nấn ná lại rồi cũng rơi khỏi những thân cây trơ trụi. Một cơn gió bắt đầu thổi lạnh từ phía Rặng Núi Sương Mù về phía đông. Tuần trăng tròn đã toả sáng trên bầy trời, đẩy lùi ánh sáng của những vì sao yếu ớt. Nhưng một ngôi sao thấp ở phương Nam đỏ rực lên. Mỗi đêm, khi trăng lặn trở lại, thì nó lại sáng rực hơn bao giờ hết. Frodo có thể thấy nó từ cửa sổ của ông, chìm sâu trong những tầng trời đang sáng rực như một con mắt đang chăm chú quan sát từ phía trên những ngọn cây trên bờ thung lũng.
Những hobbit đã ở trong Ngôi Nhà Elrond được gần hai tháng, và tháng Mười Một đã trôi qua trong những gì còn lại của mùa thu, rồi đến tháng Mười Hai thì những người trinh sát bắt đầu trở về. Một số họ đã đi về phương bắc, sau những con suối của vùng Hoarwell bên trong Ettemoors; một số khác đi về hướng tây, và họ đã tìm kiếm trên những vùng dất nằm xa dưới Cơn Lũ Xám với sự trợ giúp của Aragorn cùng các Rangers, xa đến tận Tharbad, nơi mà Con Đường Phía Bắc già cỗi cắt ngang qua con sông bởi một thị trấn hoang tàn. Nhiều người đã đi xuống phía đông và nam; còn một số khác thì băng qua Rặng Núi và tiến vào Mirkwood, trong khi những người khác thì leo lên hẻm núi nằm ở nguồn của Dòng Sông Vui Sướng, rồi tiến vào Vùng Đất Hoang Dã Hơn và tiến vào Những Cánh Đồng Vui Sướng và cuối cùng họ đến ngôi nhà cũ của Radagast ở Rhosgobel. Radagast không có ở đấy; và họ đã trở về qua những ngọn đèo cao vốn được gọi là Cầu Thang Dimrill. Những con trai của Elrond, Elladan và Elrohir, là những người cuối cùng trở về; họ đang thực hiện một chuyến đi dài, băng xuống vùng Mạch Nước Bạc và đi vào một vùng đất lạ, nhưng họ không nói mục đích chuyến đi của mình với ai ngoài Elrond.
Những người truyền tin đã không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu hay tin tức gì về những Kỵ Sĩ hay những người hầu khác của Kẻ Thù ở tại vùng đất nào. Thậm chí những con Đại Bàng ở Rặng Núi Sương Mù cũng không cho họ biết tin tức gì thêm. Họ cũng không thấy hay nghe được gì về Gollum; nhưng những con sói hoang vẫn đang tụ tập lại, và lại săn mồi xa lên tận Dòng Sông Vĩ Đại. Ba con ngựa đen chết đuối đã được tìm thấy ngay tại Khúc Cạn ngập lũ. Trên những vách đá dốc phía dưới nó những người tìm kiếm tìm thấy xác của năm con khác, ngoài ra còn có một cái áo khoác đen dài, rách nát tả tơi. Không có dấu vết gì của các Kỵ Sĩ Đen, và chẳng có nơi nào đưa đến cảm giác về sự hiện hữu của chúng. Có vẻ như chúng đã biến mất vào phương Bắc.
"Ít nhất là đã có thể tính được tám trong số Bộ Chín," Gandalf nói. "Không thể hấp tấp mà khẳng định chắc chắn được, và ta nghĩ là lúc này chúng ta đã có thể hy vọng rằng Vòng Tròn Hồn Ma đã bị phân tán, và chúng buộc phải trở về để có thể gặp Chủ Nhân của chúng ở Mordor, trống rỗng và không hình không dạng.
"Nếu đúng như vậy thì chúng ta sẽ có một chút thời gian trước khi chúng bắt đầu săn đuổi trở lại. Tất nhiên là kẻ thù còn những kẻ phục vụ khác, nhưng sẽ phải rong ruổi trên tất cả các đường biên giới của Rivendell trước khi chúng có thể lần ra được dấu vết của ta. Và nếu như chúng ta cẩn thận thì chúng sẽ khó mà làm được việc đó. Nhưng chúng ta không được chần chừ nữa."
Elrond triệu tập các hobbit. Ông chăm chú nhìn Frodo. "Đã đến lúc rồi," ông nói. "Nếu như chiếc Nhẫn phải đi, thì nó phải đi sớm. Nhưng những ai đi với nói đừng trông đợi là sẽ được giúp đỡ bởi chiến tranh hay quân đội. Họ phải đi vào những vùng đất của Kẻ Thù, cách xa khỏi mọi sự gúp đỡ. Anh vẫn còn muốn giữ lời của mình không, Frodo, rằng anh sẽ là người mang chiếc Nhẫn?"
"Tôi vẫn giữ lời," Frodo nói. "Tôi sẽ đi với Sam."
"Thế thì ta sẽ không thê giúp đỡ anh được gì nhiều, thậm chí là chỉ những lời khuyên," Elrond nói. "Ta không thể thấy trước được gì nhiều trên đường đi của anh; và ta không biết được làm sao mà nhiệm vụ của anh có thể hoàn thành. Lúc này Bóng Tối đã trườn đến chân Rặng Núi, và nó đã Ginny đến biên giới của Dòng Lũ Xám; và và ta chỉ thấy toàn là bóng đêm mịt mù dưới Bóng Tối. Anh sẽ gặp nhiều kẻ thù, một số công khai, một số ẩn mặt; và anh có thể tìm thấy bạn bè trên con đường của mình khi mà anh ít trông chờ nhất. Ta sẽ gửi đi các thông điệp, những gì mà ta có thể trù tính được, đến những ai mà ta quen biết trên thế giới rộng lớn này; nhưng nếu như những thông điệp thất lạc thì những vùng đất sắp đến sẽ trở nên rất nguy hiểm, hoặc là chính bản thân những thông điệp ấy cũng không đi nhanh hơn anh."
"Và vì vậy ta sẽ lựa chọn những người sẽ đồng hành với các anh, khi mà họ hoặc vận may cho phép. Số người cùng đi sẽ rất ít, vì các anh hy vọng sẽ đi nhanh và bí mật. Ta có một đạo quân những người Elves với những áo giáp được làm từ Những Ngày Cổ Xưa, họ cũng sẽ có ích khi mà quyền lực từ Mordor trỗi dậy."
"Đội Đồng Hành của chiếc Nhẫn sẽ bao gồm Chín người; và Chín Hành Nhân sẽ được đối phó với Chín Kỵ Sĩ ma quái kia. Gandalf sẽ đi, cùng với anh và người hầu trung thành của anh; vì đấy sẽ là một nhiệm vụ vĩ đại của ông, và có thể sẽ là sự tận cùng cho những gì ông đã làm.
"Còn lại, họ sẽ đại diện cho Những Người Tự Do trên Thế giới: người Elves, Người Lùn và Con Người. Legolas sẽ đại diện cho người Elves, và Gimly con trai của Gluin sẽ đại diện cho Người Lùn. Họ sẽ sẵn lòng cùng đi ít nhất là qua Rặng Núi, và có thể sẽ còn đi nữa. Đại diện cho con người thì các anh sẽ có Aragorn con trai của Arathorn, vì chiếc Nhẫn của Isildur quan hệ rất mật thiết với anh ta."
"Người Sải Bước!" Frodo nói.
"Phải," ông nói với một nụ cười. "Ta sẽ lại một lần nữa là bạn đồng hành với ông, Frodo."
"Tôi muốn xin ông đi với tôi," Frodo nói, "nhưng tôi nghĩ là ông sẽ đi Minas Tirith cùng với Boromir."
"Phải," Aragorn nói. "Và Thanh Gươm Đã Gãy sẽ được rèn lại trước khi tôi bắt đầu cuộc chiến. Nhưng con đường của các ông và con đường của chúng tôi có hàng trặm dặm trùng nhau. Do đó Boromir cũng sẽ có tên trong Đội Đồng Hành. Ông ta là một người can đảm."
"Thế thì còn phải tìm hai người nữa," Elrond nói. "Và ta sẽ suy nghĩ việc này. Ta có thể chọn được một số người thích hợp trong số những người nhà của ta để cử đi."
"Nhưng nếu thế thì không còn chỗ cho chúng tôi!" Pippin tuyệt vọng kêu lên. "Chúng tôi không muốn bị bỏ rơi lại đằng sau. Chúng tôi muốn đi cùng Frodo."
"Đấy là vì anh không hiểu và không tưởng tượng được điều gì đang nằm phía trước," Elrond nói.
"Và cả Frodo cũng thế," Gandalf nói, hỗ trợ Pippin một cách bất ngờ. "Không ai trong số chúng ta thấy rõ cả. Đúng là nếu các hobbit này hiểu được nguy hiểm, thì họ sẽ không dám đi. Nhưng họ sẽ tiếp tục muốn đi, hoặc ước là họ dám, và sẽ họ sẽ xấu hổ và buồn bã. Elrond ạ, tôi nghĩ rằng trong chuyện này thì nên tin vào tình bạn của bọn họ hơn là những trí tuệ vĩ đại. Thậm chí nếu như ông chọn chúng tôi một lãnh chúa người Elf như là Glorfinder, thì ông ta cũng không thể lay chuyển được Ngọn Tháp Hắc Ám, hay mở được đường đến với Lửa bằng quyền lực của ông ta."
"Ông nói khá thuyết phục," Elrond nói, "nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ. Tôi có linh tính là ngay cả Quận vào lúc này cũng không tránh khỏi nguy hiểm, và tôi đã nghĩ đến chuyện cử hai người này trở về như là hai người báo tin, làm những gì mà họ có thể làm, tuỳ thuộc vào phong tục làng quê của họ, để cảnh báo mọi người về nguy hiểm. Trong bất kỳ trường hợp nào đi nữa, thì tôi vẫn phán quyết rằng người trẻ hơn trong số hai người này, Peregrin Took, nên ở lại. Tim tôi không muốn để anh ta đi."
"Vậy thì, Chủ Nhân Elrond ạ, ngài nên nhốt tôi vào nhà tù, hoặc trói tôi vào một cái bao và gửi tôi về nhà," Pippin nói. "Vì nếu không làm thế thì tôi sẽ theo Đội Đồng Hành,"
"Vậy thì cứ làm thế. Anh sẽ đi," Elrond nói, và ông thở dài. "Bây giờ thì câu chuyện về Bộ Chín đã hoàn thiện. Trong bảy ngày nữa Đội Đồng Hành phải khởi hành."
Thanh gươm của Elendil được rèn mới lại tại lò rèn của người Elves, và lưỡi của nó được trang trí bởi hình vẽ của bảy ngôi sao nằm giữa Vầng Trăng khuyết và Mặt Trời toả sáng, và chúng được viết bởi những ngôn ngữ cổ, vì Aragorn con trai Arathorn sẽ tham gia vào cuộc chiến hướng về Mordor. Thanh gươm bừng sáng khi nó lại được rèn nguyên trở lại, ánh sáng mặt trời toả trên nó đỏ rực, ánh mặt trăng sáng lạnh, và lưỡi của nó cứng rắn và sắc bén. Rồi Aragorn đặt cho nó một cái tên mới, và gọi nó là Andurikl, Lửa Miền Tây.
Aragorn và Gandalf cùng đi bộ với nhau và ngồi nói chuyện về chặng đường sắp tới và về nguy hiểm mà họ có thể gặp phải; và họ cân nhắc về những tấm bản đồ và những cuốn sách với những câu chuyện và hình ảnh về những kiến thức cổ xưa nằm trong căn nhà của Elrond. Đôi khi Frodo cùng làm việc với họ, nhưng ông mãn nguyện với việc dựa vào những lời chỉ dẫn của họ, nên ông dùng tất cả những thời gian có thể để nói chuyện cùng Bilbo.
Trong những ngày cuối cùng ấy, vào một buổi chiều các hobbit cùng ngồi với nhau ở Căn Phòng Lửa,và họ đã được nghe toàn bộ những câu chuyện về Beren và Luthien, và vế chiến thắng của Châu Báu Vĩ Đại; nhưng rồi vào một ngày, trong khi Merry và Pippin vẫn còn đang loanh quanh đâu đó, thì Frodo và Sam ngồi với Bilbo trong căn phòng nhỏ của riêng ông. Rồi Bilbo đọc vài đoạn trong cuốn sách của ông (có vẻ như rất thiếu hoàn chỉnh) hoặc ngâm nga những bài thơ của ông, hoặc đánh chú thích vào những chuyến phiêu lưu của Frodo.
Một buổi sáng trong những ngày cuối Frodo ngồi riêng với Bilbo, và ông hobbit già kéo ra từ dưới giường một cái hộp gỗ. Ông mở nắp lên và lục lọi bên trong.
"Đây là thanh gươm của cháu," ông nói. "Nhưng nó đã gãy rồi, cháu biết đấy. Ta đã giữ kỹ nó nhưng ta quên không hỏi xem các lò rèn có thể hàn nó lại được không. Lúc này không còn thời gian nữa. Vì vậy ta nghĩ rằng, cháu nên giữ nó, cháu hiểu không?"
Ông lấy ra khỏi hộp một thanh gươm nhỏ trong một bao kiếm bằng da sờn mòn. Rồi ông rút nó ra, và cái lưỡi sáng loáng được chăm sóc kỹ của nó sáng lên, lạnh lẽo và lấp lánh. "Đấy là Chích," ông nói, và nhẹ nhàng nhét sâu nó vào cái cán gỗ. "Cầm đi, nếu cháu thích. Bác sẽ không cần đến nó nữa, bác tin vậy."
Frodo trân trọng nhận nó.
"Và còn cái này nữa!" Bilbo nói, rút ra một cuộn giấy có vẻ như khá nặng so với kích cỡ của nó. Ông tháo ra nhiều lớp giẻ cũ, và lấy ra môt cái áo giáp nhỏ. Nó gồm nhiều vòng nhỏ dệt sát nhau, mềm mại như vải lanh, lạnh lẽo như băng tuyết, và cứng rắn hơn cả sắt thép. Nó sáng lên như ánh trăng bàng bạc, và được đính nhiều viên ngọc trắng. Thắt lưng của nó giắt đầy trân châu và pha lê.
"Đẹp nhỉ?" Bilbo nói, đưa nó ra ánh sáng. "Và hữu dụng nữa. Đó là chiếc áo giáp người lùn mà Thorin đã cho bác. Bác đã lấy nó lại từ chỗ Michel Delving trước khi bác khởi hành, và đóng gói nó trong hành lý của mình: bác mang tất cả những vật kỷ niệm trong cuộc Hành Trình đi với mình, ngoại trừ chiếc Nhẫn. Nhưng bác không định dùng nó, và bây giờ bác không cần ó, ngoại trừ thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm mà thôi. Cháu sẽ không cảm thấy nặng nề gì khi mang nó."
"Cháu sẽ trông - vâng, cháu không nghĩ là cháu sẽ trông hợp với nó," Frodo nói.
"Đúng như những gì ta đã nói với mình," Bilbo nói. "Nhưng đừng quan tâm đến dáng vẻ trông bên ngoài. Cháu có thể mang nó dưới lớp quần áo bên ngoài. Nào! Cháu phải chia xẻ điều bí mật nào với bác. Đừng nói cho ai khác biết nữa. Nhưng bác sẽ cảm thấy vui hơn nếu bác biết là cháu đang mặc nó. Bác tin là nó thậm chí còn chống lại được cả những lưỡi dao của bọn Kỵ Sĩ Đen," ông hạ giọng khi nói câu cuối.
"Được lắm, cháu sẽ lấy nó," Frodo nói. Bilbo đưa nó cho ông, và siết chặt thanh Chích trên chiếc thắt lưng lấp lánh, và rồi Frodo phủ chiếc quần túm vải lốm đốm bẩn của mình lên trên, rồi áo dài và áo khoác.
"Cháu nhìn chỉ như một hobbit bình thường," Bilbo nói. "Nhưng bây giờ bên trong cháu giá trị hơn nhiều so với bề mặt bên ngoài. Chúc cháu may mắn!" Ông quay đi và nhìn ra cửa sổ, cố ậm ừ.
"Cháu không biết dùng lời nào để cám ơn bác vì chuyện này, Bilbo ạ, và với tất cả quá khứ tốt đẹp của chúng ta nữa," Frodo nói.
"Đừng thử làm thế!" ông hobbit già nói, quay lại và vỗ lên lưng cháy. "Ô!" ông kêu lên. "Cháu bây giờ đã cứng cáp lắm rồi! Nhưng cháu nghe này: các Hobbit phải luôn gắn bó với nhau, đặc biệt là những người nhà Baggins. Tất cả những gì bác muốn được đáp trả là: cháu hãy cẩn thận cho bản thân mình càng nhiều càng tốt, và hãy mang về tất cả những tin tức có thể, cùng với những bài hát và những câu chuyện cổ xưa mà cháu có thể có được. Bác sẽ cố hết sức mình để kết thúc cuốn sách của mình khi cháu quay về. Bác sẽ viết phần hai của cuốn sách, nếu như bác rảnh rỗi." Ông ngừng lời và lại quay về cửa sổ, hát khe khẽ.
Ngồi bên ánh lửa hồng
Ta nghĩ ngợi mênh mông
Những gì ta đã thấy
Những gì ta đã trông
Những cánh đồng hoa cỏ
Bướm vàng lượn tầng không
Giữa nắng hè vàng rực
Lá vàng tựa tơ trong
Tóc đẫm đầy sương sớm
Nắng bạc soi má hồng
Ta ngồi bên lửa đỏ
Vẫn nghĩ ngợi mênh mông
Về thế giới rộng lớn
Về giá lạnh mùa đông
Đến chẳng cần xuân thắm
Như điều tôi dõi mong
Vẫn có quá nhiều thứ
Ta vẫn chưa được trông
Từng góc rừng ngọn suối
Từng bãi cỏ dòng sông
Ta ngồi bên lửa đỏ
Và nghĩ ngợi mênh mông
Về những người xưa vắng
Về những người hư không
Của tương lai thăm thẳm
Biết ta có dịp trông
Nhưng ta vẫn ngồi đấy
Và nghĩ ngợi mênh mông
Về những ngày quá khứ
Ta nghe tiếng chân mong
Tiếng động nào vẳng vọng
Trên ngưỡng cửa xa khơi
Đó là một ngày giá lạnh xám xịt gần cuối tháng Mười Hàng. Cơn Gió Mùa Động đang thổi băng qua những cành cây trơ trụi, và rồi cuộn lên sùng sục trên những cây thông trên những ngọn đồi. Những đám mây rời rã thấp và tối tăm đang vội vã trôi nhanh. Đội Đồng Hành đã sẵn sàng khi mà bóng tối buồn thẳm đang bắt đầu đổ xuống buổi chiều sớm. Họ bắt đầu khởi hành lúc chạng vạn, vì Elrond khuyên họ nên cố đi dưới sự che phủ của bóng đêm càng nhiều càng tốt, cho đến khi họ đi xa khỏi Rivendell.
"Mọi người nên cẩn thận tai mắt của những kẻ phục vụ của Kẻ Thù," ông nói. "Ta không hề nghi ngờ gì về việc tin tức về sự thất bại của các Kỵ Sĩ Đen đã đến tai hắn, và hắn đang điên cuồng giận dữ. Ngay vào lúc này những tên gián điệp của hắn trên mặt đất và trên không sẽ tản rộng xuống những vùng đất phương bắc. Thậm chí các anh phải cẩn thận cả bầu trời phía trên đầu mình khi đi đường."
Đội Đồng Hành không mang theo nhiều những đồ dùng cho chiến tranh, vì họ hy vọng bí mật tránh được những cuộc giao tranh. Aragorn không mang theo vũ khí nào khác ngoài Anduril, và ông vận bộ một bộ đồ y phục chỉ có màu xanh và đen lấm bụi, nhưng một Ranger trong hoang dã. Boromir mang một thanh gươm dài, nhìn có vẻ giống cây Anduril nhưng không lâu đời bằng và ông cũng một mang theo một thanh gươm và cây tù và chiến tranh của mình.
"Nó sẽ và to và rõ trong những thung lũng của những ngọn đồi," ông nói, "và nó sẽ khiến tất cả kẻ thù của Gondor phải bỏ chạy!" Ông đặt nó lên miệng và thổi một tràng dài, tiếng vọng của nó vẳng từ vách đá này qua vách đá kia, và tất cả những ai ở Rivendell nghe tiếng động này đều cả dậy.
"Anh nên cẩn thận khi phải thổi lại cái tù và lần nữa, Boromir ạ," Elrond nói, "cho đến khi anh lại đặt chân lên biên giới vùng đất của mình, nơi mọi người đều vô cùng trông chờ anh."
"Có thể" Boromir nói. "Nhưng tôi luôn luôn để cái tù và của mình cất tiếng khi tiêbs bước, và cho dù sau đó chúng tôi có thể sẽ đi trong bóng tối, tôi sẽ không đi như một tên trộm trong bóng đêm."
Người lùn Gimly là người duy nhất công khai mặt cái áo ngắn làm bằng những vòng tháp, vì những người lùn thường làm những vật nặng rất nhẹ; và trên thắt lưng của ông là một cây rìu to bản. Legolas có một cây cung và một bao đựng tên, và trên thắt lưng của chàng là một con dao dài. Những hobbit nhỏ hơn mang những thanh gươm mà họ lấy ra từ hầm mộ; nhưng Frodo chỉ cầm theo thanh Chích; và cái áo giáp củaông , như ý muốn của Bilbo, đã được giấu kín. Gaffer cầm theo cây quyền trượng của mình, nhưng ông đeo thanh gươm Glamdring của người elves trên thắt lưng, thanh gươm bạn của thanh Orcist đang nằm trên ngực của Thorin dưới Ngọn Núi Cô Đơn.
Tất cả mọi người đều vận những bộ y phục ấm và dày được làm bởi Elrond,và họ có những cái da và áo choàng có lông thú. Thức ăn và quần áo dự trữ , chăn màn và những thứ cần thiết đã được chất lên một con ngựa lùn, không gì khác hơn thì là con vật tội nghiệp mà họ đã mang đi từ Bree. Những ngày sống tại Rivendell đã tạo nên một sự thay đổi đáng kinh ngạc trên nó: nó đã trở nên bóng lưỡng có vẻ như tràn đầy sinh lực của thời trai trẻ. Sam đã khăng khăng đòi chọn nó, vì anh cho rằng Bill (anh gọi nó thế) sẽ trở nên héo hon tiều tuỵ nếu nó không được đi.
"Con vật ấy gần nhưcó thể nói được," anh nói, "và nó sẽ nói, nếu như nó ở đây lâu hơn nữa. Nó đã nhìn tôi một cách rõ ràng như thể ngài Pippin có thể nói thành lời: nếu anh không để tôi đi với anh, Sam ạ, thì tôi sẽ tự đi theo anh." Thế nên Bill sẽ đóng vai trò con thú chở hàng, song nó là thành viên duy nhất của Đội Đồng Hành không tỏ ra căng thẳng.
Buổi chia tay của họ đã được tổ chức trong cái hội sảnh vĩ đại bên ngọn lửa, và lúc này họ chỉ còn đợi Gaffer, người vẫn chưa ra khỏi nhà. Một ánh lửa loé lên từ phía những cánh cửa mở rộn, và ánh sáng nhẹ nhàng đang tỏa ra như nhiều cửa sổ. Bilbo lùng bùng trong cái áo khoác đang đứng lặng bên ngưỡng cửa cạnh Frodo. Aragorn ngồi, gục đầu xuống gối; chỉ có Elrond là biết rõ việc này có ý nghĩa như thế nào với ông. Những người khác loáng thoáng như những bóng xám trong màn đêm.
Sam đang đứng bên con ngựa lùn, mím răng, và ủ ê nhìn vào vùng tối mờ mịt bên dưới nơi con sông đang gầm vang; ước muốn tham gia vào chuyến du hành của anh đang xuống đến mức thấp nhất.
"Bill, chàng trai của ta," anh nói. "mi không nên đi với bọn ta. Mi nên ở lại đây và nhai cỏ khô cho đến khi cỏ mọc trở lại" Bill vẫy đuôi và không nói gì.
Sam nhẹ nhàng nhấc hành lý lên vai, và lo lắng điểm lại tất cả những gì mà anh đã chứa trong đó xem mình có quên thứ gì không: những châu báu chính của anh, những món đồ làm bếp, và cái hộp nhỏ đựng muối mà anh luôn mang theo và luôn đổ đầy nó khi có thể; một lượng lớn thuốc lá sợi (nhưng không đủ đâu, tôi bảo đảm thế); đá lửa và bùi nhùi; những cái bít tất len; những đồ đạc vặt vãnh của chủ anh mà Frodo quên phắt đi và Sam đã đắc thắng lôi nó ra khi nó cần tìm. Anh điểm qua tất cả mọi thứ đồ vật.
"Dây thừng!" anh lẩm bẩm. "Không có dây thừng! Thế mà mới hôm qua mày còn tự nhủ: 'Sam, thế còn việc có thêm một ít dây thừng thì thế nào? Mày sẽ cần nó nếu mày không có nó:' Phải, tôi đang muốn nó. Và bây giờ tôi không có nó."
Ngay lúc đó Elrond đi ra cùng với Gandalf, và ông gọi Đội Đồng Hành lại phía mình. "Đây là lời cuối của ta," ông hạ giọng nói. "Người mang chiếc Nhẫn sẽ khởi hành để giải đáp Câu Đố của Ngọn Núi Địa Ngục. Anh ta sẽ tự mình gánh mọi trách nhiệm: không được ném chiếc Nhẫn đi, hay không được đưa nó cho bất kỳ tên phục vụ nào của Kẻ Thù, hoặc không được để ai cầm nó, trừ các thành viên của Đội Đồng Hành và Hội Đông, và chỉ khi vô cùng cần kíp. Những người khác đi với anh là những bạn đồng hành tự nguyện, để giúp đỡ anh trên đường đi. Anh có thể nán lại, hoặc quay trở về, hoặc rẽ sang một lối đi khác, tuỳ theo tình huống. Anh càng đi xa thì càng khó mà rút lui, nhưng không có sự tuyên thệ hay ràng buộc nào buộc anh đi xa hơn anh muốn. Bởi vì anh vẫn chưa biết đến sức mạnh của tâm hồn mình, và anh không thể thấy trước những gì có thể gặp trên đường."
"Không thể tin được là ông ta lại nói lời tạm biệt như thế trước một con đường tối tăm." Gimly nói.
"Có thể," Elrond nói, "nhưng anh không cần phải thề là sẽ đi trong bóng tối, khi anh không thấy trước buổi hoàng hôn."
"Nhưng lời thề sẽ giúp trái tim run rẩy trở nên mạnh mẽ," Gimly nói.
"Hoặc làm cho nó tan vỡ luôn," Elrond nói. "Đừng nhìn ra phía trước quá xa! Nhưng bây giờ cứ hãy lên đường với những trái tim vui vẻ! Tạm biệt, và mong rằng điều tốt lành của người Elves và Con Người cùng với những Người Tự Do sẽ cùng đi với các anh. Mong cho những vì sao sáng soi trên những khuôn mặt của các anh!"
"Chúc… chúc may mắn!" Bilbo nghẹn ngào, lắp bắp vì giá lạnh. "Bác không nghĩ là cháu sẽ có thể viết một cuốn nhật ký, Frodo cháu ta, nhưng bác vẫn mong muốn được thuật lại đầy đủ khi cháu trở về. Đừng đi lâu quá nhé! Tạm biệt!"
Những người nhà khác của Elrond đứng trong bóng tối và quan sát họ đi, nhẹ nhàng chào tạm biệt họ. Chẳng có tiếng cười, chẳng có lời ca giọng hát. Cuối cùng họ quay đi và lặng lẽ biến mất vào bóng hoàng hôn chạng vạng. Họ băng qua cầu và chậm chạp leo lên con đường dốc lên trên dẫn về phía thung lũng Rivendell đang tách rộng ra; rồi cuối cùng họ đến một cánh đồng hoang cao với những tiếng gió tru vọng quanh những cây thạch nam. Thế rồi, với một cái liếc nhìn về phía Ngôi Nhà Giản Dị Sau Cùng đang lấp lánh bên dưới, họ dấn bước xa vào màn đêm. Khi đến Khúc Cạn Bruinen thì họ rời khỏi con đường và rẽ phía nam, đi trên những con đường hẹp dọc theo những vùng đất uốn khúc. Mục đích của họ là đi theo phía tây của Rặng Núi suốt nhiều ngày và nhiều dặm sau đó. Cảnh làng quê trở nên gập ghềnh và cằn cỗi hơn thung lũng xanh mượt của Dòng Sông Vĩ Đại trên Miền Đất Hoang Dã nằm ở phía bên kia, và họ đi khá chậm, nhưng họ hy vọng là bằng cách này họ sẽ tránh được sự chú ý của những đôi mắt không thân thiện. Cho đến nay những tên gián điệp của Sauron rất ít khi xuất hiện trên những vùng quê trống vắng, và những con đường này thì ít người biết đến ngoại trừ những người ở Rivendell.
Gandalf đi bộ phía trước, Aragorn đi cùng với ông, Aragorn biết rõ vùng đất này thậm chí là trong bóng tối. Những người khác nối đuôi phía sau, và Legolas với đôi mắt tinh tường bảo vệ đoạn hậu. Chặng đầu tiên trong chuyến hành trình của họ vất vả và buồn chán, và Frodo không nhớ gì về nó, trừ ngọn gió thổi căm căm. Suốn nhiều ngày thiếu ánh mặt trời, những cơn gió tuyết đổ xuống từ Rặng Núi phía đông, và có vẻ như chẳng quần áo nào giữ cho cơ thể tránh khỏi những ngón tay xục xạo của nó. Mặc dù Đội Đồng Hành mặc rất kỹ, họ vẫn ít khi nào có được cảm giác ấm áp, kể cả khi đi hay nghỉ. Họ ngủ một cách đầy bất tiện vào lúc giữa người, trong một cái hốc nào đó trên vùng đất, hoặc ẩn dưới những bụi gai chằng chịt mọc dày đặc ở nhiều nơi. Đến buổi chiều muộn thì người canh gác đánh thức họ dậy, và họ ăn bữa chính trong ngày: thường thì nó rất lạnh lẽo và ảm đạm, vì họ ít khi nào mạo hiểm nhóm lên một đống lửa. Đến chiều tối thì họ lại tiếp tục đi, luôn luôn nhắm thẳng hướng nam mà tiến khi họ tìm được đường đi.
Lúc đầu thì các hobbit cảm thấy rằng mặc dù họ cứ đi và vấp cho đến khi mệ lử, họ vẫn đang bò lên tới trước như những con ốc sên, và chẳng đi đến đâu hết. Mỗi ngày trôi qua mà vùng đất trông vẫn giống hệt như ngày hôm trước. Nhưng rõ ràng là rặng núi đang thu lại gần hơn. Họ leo cao dần về phía nam của Rivendell, và rồi rẽ sang hướng tây, hướng về phía chân của chặng núi chính khấp khuỷu trên những vùng đất trải rộng với những ngọn đồi ảm đạm, và những thung lũng sâu đầy những dòng nước hỗn loạn. Những con đường vắng vẻ và lộng gió, thường dẫn họ đến bên lề của ngọn thác thẳng dốc, hoặc dẫn họ xuống những đầm lầy bí hiểm.
Họ đã đi được khoảng hai tuần thì thời tiết bắt đầu thay đổi. Gió thình lình đổ xuống và đổi chiều về phương nam. Những đám mây trôi nhanh tan đi, và mặt trời ló dạng, sáng trắng mờ nhạt. Đó là một buổi bình minh lặng lẽ và quang đãng sau một đêm dài vất vả lội bộ. Những người lữ hành đến bên một đỉnh một chỏm núi đầy những cây nhựa ruồi cổ đại với những thân cây xanh xám tuồng như được làm từ chính những lớp đá trên đồi. Những cái lá thẫm màu của chúng sáng lên và những chùm quả mọng của chúng rực đỏ dưới ánh mặt trời đang lên. Frodo có thể nhìn thấy từ phía nam hình bóng lờ mờ của rặng núi cao ngất sừng sững lúc này tuồng như đang đứng chắn ngang con đường mà Đội Đồng Hành đang đi. Ở phía trái của dãy núi cao này mọc lên ba đỉnh nhọn; ngọn cao nhất và gần nhất đứng sừng sừng như một cái răng phủ đầy tuyết; nó to lớn, trơ trọi, bờ vách phía bắc của nó vẫn trải rộng trong bóng đêm, nhưng khi ánh mặt trời chiếu xiên lên nó, thì nó sáng đỏ lên.
Gandalf đứng cạnh Frodo và nhìn xuống phía dưới tay mình. "Chúng ta đi khá đấy," ông nói. "Chúng ta đã đến biên giới của vùng đất mà Con Người gọi là Hollin; đã có nhiều người Elves từng sống hạnh phúc ở đây; khi mà tên của nó còn là Eregion. Chúng ta đã vù qua bốn mươi lặm dặm như những con quạ, cho dù vẫn còn nhiều dặm xa phia trước vẫn đang chờ đợi chân ta. Đất đai và thời tiết sẽ trở nên dễ chịu hơn, nhưng có thể tất cả sẽ nguy hiểm hơn."
"Nguy hiểm hay không thì một ánh bình minh thật sự vẫn dễ chịu vô cùng," Frodo nói, kéo cái mũ trùm về phía sau để cho ánh mặt trời toả xuống mặt.
"Nhưng rặng núi đang ở phía trước chúng ta," Pippin nói. "Chúng ta hẳn là đã rẽ sang hướng đông vào ban đêm."
"Không," Gandalf nói. "Anh sẽ nhìn xa hơn khi sáng rõ. Đằng sau những cái đỉnh cao ngất đó, rặng núi sẽ rẽ về phía tây nam. Ở nhà Elrond có nhiều bản đồ lắm, nhưng chắc là anh chưa bao giờ ngó qua chúng hả?"
"Có chứ, thỉnh thoảng tôi có nhìn qua," Pippin nói, "nhưng tôi không nhớ chúng. Frodo giỏi ba cái trò này hơn."
"Tôi không cần bản đồ," Gimli nói, ông đang đứng cạnh Legolas, và đang nhìn chằm chằm ra phía trước, đôi mắt sâu loé lên một ánh sáng kỳ lạ. "Đây chính là vùng đất mà ông cha tôi đã làm việc vào ngày xưa, và chúng tôi đã ghi lại hình ảnh của những ngọn núi này trong nhiều công trình kim loại và đá của chúng tôi, trong nhiều bài hát và chuyện cổ. Chúng vẫn đứng sừng sững trong những giấc mơ của chúng tôi: Baraz, Zirak và Shathyr."
"Trước đây tôi chỉ mới thấy chúng từ xa có một lần trong cuộc đời lang bạt của mình, nhưng tôi biết chúng và tên của chúng, vì nằm bên dưới chúng là Khazad-dym, Dwarrowdelf, bây giờ người ta gọi là Hố Đen, tiếng người Elves gọi là Moria. Đằng kia là Barazina, Sừng Đỏ, Caradhras hung ác; và sau nó là Nhánh Bạc và Đầu Mây: Celebdil Trắng, và Fanuildhol Xám, chúng tôi gọi là Zirak-zigil và Bundushathyr.
"Rặng Núi Sương Mù bị chia tách ra tại đó, và giữa những hàng núi của chúng là một thung lũng sâu thẳm mà chúng tôi không thể quên được: Azanulbizar, Thung Lũng Dimrill, nơi mà người Elves gọi là Nanduhirion."
"Chúng ta đang hướng đến Thung lũng Dimrill," Gandalf nói. "Nếu chúng ta leo lên con đường được gọi là Cổng Sừng Đỏ, dưới bờ Caradhras phía xa, chúng ta sẽ đi xuống Cầu Thang Dimrill dẫn vào thung lũng sâu của Người Lùn. Ao Gương nằm ở phía dưới đó, và đó là nơi con Sông Mạch Bạc đang tuôn chảy trong những dòng suối lạnh băng của nó.
"Nước Kheled-zvram tối đen," Gimli nói, "những con suối ở Kibil-vnla thì lạnh giá. Tim tôi run lên khi nghĩ rằng tôi sẽ lại sớm thấy chúng."
"Anh sẽ vui lên khi thấy chúng, anh người lùn tốt bụng!" Gandalf nói. "Nhưng dù anh làm gì, thì ít nhất chúng ta cũng không thể ở lại trong thung lũng này. Chúng ta phải đi xuống Mạch Bạc đi vào khu rừng bí mật, rồi đi vào Dòng Sông Vĩ Đại, và rồi-"
Ông ngừng lại.
"Phải, rồi sao ạ?" Merry hỏi.
"Đến cuối cuộc hành trình - đến kết cục," Gandalf nói. "Chúng ta không thể thấy rõ phía trước quá xa được. Chúng ta hãy cứ vui vì chặng đầu tiên đã trôi qua an toàn. Ta nghĩ là chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây, không chỉ hôm nay mà còn cả đêm nay. Hollin là một vùng đất trong lành. Đã có nhiều chuyện xấu đã xảy ra tại vùng đất này trước khi nó hoàn toàn quên lãng những người Elves, nếu như họ đã từng ở đây."
"Đúng vậy," Legolas nói. "Nhưng những người Elves trên vùng đất này là một giống nòi kỳ lạ so với những người rừng chúng tôi, và cỏ cây bây giờ không còn nhớ đến họ nữa: Tôi chỉ nghe những hòn đá than van về họ: họ đã chôn sâu chúng tôi, họ đã chế tác chúng tôi, họ đã xây cao chúng tôi; nhưng họ đã đi rồi. Họ đã đi rồi. Họ đến Những Bến Cảng từ lâu rồi."
Buổi sáng hôm đó họ nhen một ngọn lửa trong một cái hố sâu được phủ bởi những bụi nhựa ruồi dầy, và bữa khuya - sáng của họ đã vui vẻ hơn kể từ khi họ khởi hành. Họ không vội đi ngủ sau đó, vì họ muốn được ngủ trọn đêm, và họ không phải tiếp tục đi dưới bóng chiều tối của ngày hôm sau. Chỉ có Aragorn vẫn lặng lẽ bất an. Sau một lúc thì ông rời khỏi Đội Đồng Hành và đi lang thang lên đỉnh núi; ông đứng đấy như bóng một cái cây, nhìn về hướng nam và hướng tây, đầu nghiêng ngó như đang nghe ngóng. Rồi ông quay trở lại bờ thung lũng và và nhìn xuống những người khác đang cười nói.
"Chuyện gì thế, Người Sải Bước?" Merry gọi lên. "Ông đang tìm gì thế? Ông nhớ ngọn Gió Đông à?"
"Không hẳn," ông trả lời. "Nhưng tôi nhớ một cái gì đó. Tôi đã từng ở vùng Hollin này nhiều mùa rồi. Hiện nay không có ai ở đây, nhưng đã thỉnh thoảng vẫn có nhiều sinh vật khác sống ở đây, đặc biệt là chim chóc. Nhưng bây giờ tất cả đều im lặng, trừ các ông ra. Tôi có thể cảm thấy điều đó. Suốt hàng dặm quanh đây chẳng có âm thanh nào cả, và giọng của các ông có vẻ như đang vọng lại trên nền đất. Tôi không hiểu chuyện này,"
Gandalf nhìn lên với vẻ quan tâm bất ngờ. "Nhưng anh có đoán được lý do của nó không?" ông hỏi. "Việc xuất hiện của bốn hobbit, không kể đến người còn lại chúng ta, tại nơi mà mà con người ít khi được thấy hoặc nghe đến, thì còn hơn là một sự bất ngờ nữa."
"Tôi hy vọng thế," Aragorn nói. "Nhưng tôi có một cảm giác là đang bị theo dõi, hoặc tôi cảm thấy sợ, điều mà trước đây tôi chưa hề cảm thấy."
"Thế thì chúng ta phải cẩn thận hơn," Gandalf nói. "Nếu như anh mang theo một Ranger với mình, thì hẳn phải là nên chú ý đến anh ta, đặc biệt khi Ranger đó lại chính là Aragorn. Chúng ta không được nói chuyện lớn, phải nghỉ ngơi yên ả, và cắt đặt người canh gác."
Hôm đó đến phiên Sam làm người canh gác đầu tiên, nhưng Aragorn canh cùng anh. Những người khác ngủ thiếp đi. Rồi sự im lặng cứ dâng lên dần cho đến khi Sam cảm thấy điều đó. Tiếng thở của những người đang ngủ đã có thể nghe thấy được một cách rõ ràng. Tiếng sột soạt của cái đuôi con ngựa lùn và tiếng chân thỉnh thoảng lại cử động của nó cứ trở nên lớn dần. Sam có thể nghe thấy tiếng khớp xương của chính mình cót két mỗi khi anh trở người. Sự im lặng chết chóc đang trùm quanh anh, lan toả trên bầu trời xanh trong, khi mà Mặt Trời dâng lên từ phía Đông. Từ xa phương Nam, một vệt tối đen hiện ra, lớn dần, và lan về phương bắc giống như một làn khói bay lên trong gió.
"Đó là cái gì đó, Người Sải Bước? Nó không giống như một đám mây," Sam thì thầm với Aragorn. Ông không trả lời, ông chăm chú nhìn vào bầu trời; nhưng ngay sau đó Sam có thể tự mình nhìn thấy cái gì đang tiến đến. Một đàn chim, bay rất nhanh, đang lượn vòng vòng, và băng ngang tất cả vùng đất như thể chúng đang tìm một cái gì đó; và chúng đang hiện ra mỗi lúc một gần hơn.
"Nằm xuống và im lặng!" Aragorn thì thào, kéo Sam xuống vùng tối của một bụi nhựa ruồi; vì một đội chim đã đột ngột tách khỏi đội hình chính, và bay thấp xuống, tiến thẳng về phía đỉnh núi. Sam nghĩ rằng chúng là một là một loại quạ. Khi chúng băng qua từ bên trên, một vùng tối dày đặc theo chúng phủ lên vùng đất bên dưới, người ta có thể nghe một tiếng kêu khó chịu vẳng lên.
Cho đến khi chúng đã biến mất từ phía xa, về hướng bắc và hướng tây, và bầu trời trở lại quang đãng thì Aragorn mới nhô lên. Rồi ông đứng dậy và bước đến đánh thức Gandalf.
"Một đàn quạ đen đang bay trên tất cả những vùng đất nằm giữa Rặng Núi và Lũ Xám," ông nói, "và tất cả bọn chúng đang băng qua Hollin. Chúng không phải sống ở đây, chúng là những crebain đến từ Fangorn và Đunlan. Tôi không biết chúng là gì: có thể chúng là dấu hiệu của những rắc rối đang đến từ phương nam, nơi chúng bay đi; nhưng tôi nghĩ chúng đang dò thám vùng đất. Tôi cũng nhìn thấy nhiều con chim ưng đang bay lênbầy trời. Tôi nghĩ là chiều nay chúng ta nên đi liền. Hollin không còn là một nơi trong lành đối với chúng ta nữa: nó đang bị quan sát."
"Và nếu thế Cổng Sừng Đỏ cũng thế," Gandalf nói; "và ta không thể tưởng tượng ra làm cách nào mà chúng ta có thể đi qua đó mà không bị quan sát thấy. Nhưng chúng ta sẽ nghĩ về những gì mà chúng ta phải làm. Còn về việc đi thật sớm khi trời còn tối, ta e rằng anh có lý."
"May mắn là ngọn lửa của chúng ta toả rất ít khói, và đã được khơi rất nhỏ trước khi bọn crebain đến," Aragorn nó. "Phải dập tắt nó và không được nhen lại."
"Phải, nếu nó không phải là một tai hoạ và phiền toái!" Pippin nói. Tin tức về việc không có lửa và lại đi tiếp vào ban đêm khiến ông suy sụp, ngay khi ông thức dậy vào buổi chiều muộn. "Tất cả chỉ bởi vì một đám quạ! Tôi đang trông đợi một bữa ăn thật sự vào tối nay: một cái gì đó sốt nóng."
"Phải, và anh có thể tiếp tục trông đợi," Gandalf nói. "Có nhiều bữa tiệc không được mong đợi đang ở phía trước anh. Về phần mình thì ta thích một ống tẩu toả khói dễ chịu, và những bước chân ấm áp hơn. Tuy nhiên, có một điều mà chúng ta có thể chắc chắn vào lúc này: khi chúng ta về phương nam thì sẽ ấm hơn."
"Tôi không biết là có quá ấm không," Sam lầm bầm với Frodo. "Nhưng tôi bắt đầu nghĩ rằng đây là lúc chúng ta có được dấy hiệu của Ngọn Núi Bùng Cháy và thấy được đoạn cuối của Con Đường, như đã nói. Đầu tiên tôi nghĩ rằng đây là Sừng Đỏ, hoặc là tên gì cũng được, có thể là nó, cho đến khi Gimli nói ra. Một cái quai hàm cót két với một thứ ngôn ngữ của người lùn!" Những cái bản đồ không mang theo cho tâm trí Sam chút gì, và mọi hướng trên những vùng đất xa lạ này mênh mông đến nỗi anh đã bắt đầu mất tinh thần.
Suốt ngày cả Đội Đồng Hành vẫn ẩn náu. Thỉnh thoảng những con chim đen tối lại bay qua phía trên họ, nhưng khi ánh Mặt Trời phía tây chiếu đỏ lên thì họ biến mất về phía nam. Đến lúc hoàng hôn thì Đội Đồng Hành khởi hành, và bây giờ thì họ rẽ lưng chừng về phía đông, hướng về Caradhras, nằm xa thăm thẳm trong những tia nắng đỏ nhợt nhạt cuối cùng đang toả ra từ Mặt Trời đang biến mất. Từng ngôi sao trắng đang nhô lên trên bầu trời đang tối dần.
Được Aragorn chỉ dẫn, họ đi theo một con đường khá dễ đi. Frodo có vẻ thích những gì còn lại trên con đường cổ đại, đã từng được trải rộng và chăm sóc tốt, dẫn từ Hollin cho đến hẻm núi. Mặt Trăng, lúc này đã đầy tròn, đang dâng lên từ rặng núi, và toả ra một ánh sáng mờ nhạt khiến cho bóng những vách đá trở nên đem thẩm. Nhiều khối đá nhìn giống như được làm bằng tay, cho dù chúng nằm rải rác và bị huỷ hại trên những vùng đất cằn cỗi, ảm đạm.
Những giờ đầy gió lạnh trôi qua trước khi ánh bình minh đầu tiên loé lên, và Mặt Trăng thấp dần/ Frodo nhìn lên bầu trời. Thình lình ông nhìn thấy hoặc cảm thấy một bóng đen đang băng qua những ngôi sao cao tít, khiến cho chúng như biến mất đi rồi lại loé lên trong một khoảnh khắc. Ông rùng mình.
"Ông có thấy cái gì vừa băng qua không?" ông thì thào với Gandalf, người đang đi ngay phía trước.
"Không, nhưng ta cảm thấy nó, cho dù nó là gì đi nữa," ông trả lời. "Có thể nó chẳng là gì, chỉ là một màn mây mỏng."
"Nó di chuyển quá nhanh," Aragorn thì thầm, "trong khi chẳng có gió gì cả."
Chẳng có gì tiếp theo xảy ra trong đêm đó. Bình minh của buổi sáng hôm sau toả sáng thậm chí còn hơn hôm trước. Nhưng không khí lại lạnh lẽo trở lại; và gió đã lại đổi hướng về phía đông. Họ đi tiếp trong hai đêm, leo hẳn lên nhưng chậm hơn bao giờ hết khi đường đi của họ đang dẫn lên những ngọn đồi, và những ngọn núi đang nhô cao, gần hơn và gần hơn. Đến buổi sáng thứ ba thì Caradhras đang nhô lên phía trước họ, một ngọn núi khổng lồ, đỉnh phủ đầy tuyết trông như bạc, nhưng những bên sườn dốc đứng thì trơ trụi, nhuộm đỏ như thể nó đang loang lổ máu.
Bầu trời có một vẻ đen tối, và mặt trời thì mờ nhạt. Gió bây giờ đang thổi xuống từ phía đông bắc. Gandalf đánh hơi không khí và nhìn ngược lại.
"Mùa đông đang gần sát sau lưng chúng ta," ông lặng lẽ nói với Aragorn. "Những ngọn núi cao phương bắc trắng hơn bao giờ; tuyết đang phủ xuống sườn của chúng. Đêm nay chúng ta sẽ đến con đường dẫn lên Cổng Sừng Đỏ. Chúng ta có thể bị những kẻ quan sát trên con đường hẹp trông thấy, và bị ma quỷ mai phục; nhưng thời tiết có thể là một kẻ thù tệ hại hơn bất kỳ kẻ thù nào. Anh nghĩ sao về con đường lúc này hả Aragorn?"
Frodo nghe thấy những từ này, và hiểu rằng Gandalf và ard đang tiếp tục cuộc đối thoại đã được bắt đầu trước đây khá lâu. Ông nghe đầy lo lắng/
"Tôi không biết nhiều về con đường của chúng ta từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, như ông biết đấy, Gandalf," Aragorn trả lời. "Tất những mối nguy hiểm biết trước và không biết trước sẽ xuất hiện khi chúng ta tiếp tục. Nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục; việc trì hoãn trên những con đường núi này không hay chút nào. Không có đường hẻm núi băng tiếp về hướng na, cho đến khi đến được Đèo Rohan. Tôi không tin tưởng con đường này kể từ khi có tin tức của ông về Saruman. Ai biết là bây giờ những đầm lầy của những Chúa Ngựa đang ngã về phía nào?"
"Thật sự là không ai biết cả!" Gandalf nói. "Nhưng không còn con đường nào khác từ đường hẻm núi Caradhras: con đường đen tối và bí mật mà chúng ta đã nói đến."
"Nhưng chúng ta đừng nói lại về nó nữa! Tôi van ông đừng nói gì với những người khác, cho đến khi chắc chắn là không còn con đường nào khác."
"Chúng ta phải quyết định trước khi đi tiếp," Gandalf trả lời.
"Thế thì chúng ta hãy cân nhắc mọi chuyện trong tâm trí mình, trong khi những người khác nghỉ ngơi và ngủ." Aragorn nói.
Đến buổi chiều muộn, trong khi những người khác đã ăn xong bữa sáng, Gandalf và Aragorn đi cạnh nhau và nhìn về phía Caradhras. Sườn của nó bây giờ tối thẳm và tang thương, đỉnh có nó lẫn trong một đám mây xám. Frodo quan sát họ, tự hỏi không biết bây giờ cuộc trao đổi đã dẫn đến đâu. Khi họ trở lại với Đội Đồng Hành, Gandalf nói và ông biết rằng họ đã quyết định đương đầu với thời tiết và đường núi cao. Ông nhẹ nhõm. Ông không thể đoán được con đường đen tối và bí mật khác là gì, nhưng mỗi lần nhắc đến thì Aragorn có vẻ mất tinh thần, và Frodo lấy làm vui mừng rằng nó đã được bỏ mặc.
"Từ những dấu hiệu mà chúng ta thấy gần đây," Gandalf nói, "Ta sợ là Cổng Sừng Đỏ có thể đang bị canh chừng; và ta cũng nghi ngờ về thời tiết nữa. Tuyết đang đến. Chúng ta phải đi nhanh hết sức mình. Cho dù như thế đi nữa thì chúng ta phải cần hơn hai ngày đường trước khi có thể đến được đỉnh đèo. Chiều nay sẽ tối sớm. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay khi các anh sẵn sàng."
"Nếu được thì tôi muốn thêm vào một lời khuyên," Boromir nói. "Tôi sinh ra dưới bóng của Rặng Núi Trắng và biết đôi chút về việc du hành trên những vùng cao. Chúng ta sẽ gặp giá lạnh khủng khiếp, nếu không tệ hơn nữa, trước khi chúng ta xuống được sườn bên kia. Điều này sẽ không giúp chúng ta giữ được điều bí mật là chúng ta sẽ bị cóng đến chết. Khi chúng ta rời khỏi đây, nơi chỉ có một vài cây cối và bụi rậm lơ thơ, mỗi chúng ta nên mang theo một bó củi, càng lớn càng tốt."
"Và Bill cũng có thể mang theo được khá nhiều, phải không cậu trai?" Sam nói. Con ngựa lùn nhìn anh với vẻ buồn rầu.
"Được lắm," Gandalf nói. "Nhưng chúng ta không được dùng đến củi - trừ phi phải lựa chọn giữa lửa và cái chết."
Đội Đồng Hành lạikhởi hành và đi khá nhanh vào lúc đầu; nhưng rồi con đường của họ sớm trở nên dốc đứng rất khó đi. Nhiều chỗ trên con đường uốn lượn và dâng cao này gần như biến mất, và bị chặn lại bởi những tảng đá rơi. Màn đêm càng làm gia tăng vẻ tối tăm u ám dưới những đám mây. Một cơn gió lạnh thổi cuộn lên từ những vách đá. Đến nửa đêm thì họ leo lên được lưng chừng rặng núi vĩ đại. Con đường hẹp lúc này đang lượn xuống dưới một bức vách đá thẳng dốc bên trái, phía trên những sườn vách khắc nghiệt của ngọn Caradhars cao ngất không thể thấy được trong bóng tối lờ mờ; phía bên phải là một cái vịnh tối tăm tại nơi vùng đất đột ngột sụp xuống thành một khe núi sâu thăm thẳm. Họ miệt mài leo lên vách đá sắc nhọn và ngừng lại một lúc trên đỉnh của nó. Frodo cảm thấy có cái gì mềm mềm chạm vào mặt mình. Ông đưa tay ra và thấy một bông tuyết trắng đang tan ra trên tay áo.
Họ tiếp tục đi. Nhưng tuyết đang rơi xuống rất nhanh, lấp đầy cả không khí, và cuộn vào mắt Frodo. Bóng tối phủ xuống khiến cho hình dáng của Gandalf và Aragorn ngay trước ông một hai bước chân cũng trở nên khó mà thấy được.
"Tôi không thích chuyện này chút nào," Sam hổn hển ngay sau lưng ông. "Vào một buổi sáng đẹp trời thì tuyết còn chấp nhận được, nhưng tôi thích ở trên một chiếc giường êm khi nó đang rơi. Ước gì cái đám tuyết này đến Hobtitton nhỉ! Những người ở đấy sẽ thích chúng lắm." Những đợt tuyết nặng rất ít khi xuất hiện ở Quận, ngoài trừ trên những đồng cao ở phía Bắc, và chúng luôn coi là một sự kiện tốt lành và là một cơ hội để vui chơi. Không hobbit còn sống nào (ngoài Bilbo) còn nhớ đến Đợt Tuyết Mùa Đông 1311, khi mà những con sói trắng xâm nhập vào Quận trên dòng Sông Rượu Mạnh bị đóng băng.
Gandalf ngừng lại. Tuyết rơi dày trên mũ và vai ông; và nó đã gần như ngập đến mắt cá chân của ông.
"Đây chính là điều mà ta đang sợ," ông nói. "Anh nói sao đây, Aragorn?"
"Tôi cũng sợ điều này," Aragorn trả lời, "nhưng không bằng những điều khác. Tôi biết là tuyết có thể rơi, cho dù là nó ít khi rơi dày ở miền na, ngoài trừ trên những đỉnh núi cao. Nhưng chúng ta chưa lên cao đến thế; chúng ta vẫn còn ở rất thấp, trong khi những con đường thì luôn luôn lộ thiên vào mùa đông."
"Tôi không biết việc này có phải là một trù tính của Kẻ Thù hay không," Boromir nói. "Ở nơi tôi người ta nói rằng hắn có thể điều khiển được những cơn bão ở Rặng Núi Bóng Đêm đứng ngay trên biên giới của Mordor. Hắn có những quyền lực kỳ lạ và có nhiều đồng minh."
"Tay hắn hẳn là phải rất dài," Gimli nói, "nếu hắn có thể đổ tuyết xuống từ phương Bắc để gây rắc rối cho chúng ta tại nơi đây, cách xa những ba trăm dặm."
"Tay hắn đang dài ra đấy," Gandalf nói.
Trong khi họ ngừng lại, gió đã lặng đi, và tuyết cũng rơi nhẹ hạt dần cho đến khi ngừng hẳn. Họ lại tiếp tục lên đường. Nhưng họ chưa đi được bao xa thì cơn bão lại nổi lên với một sự giận dữ mới mẻ. Gió rít lên và tuyết trở thành một cơn mưa băng nặng hạt. Boromir nhanh chóng thấy rằng khó mà đi tiếp được nữa. Các hobbit, gần như gập đôi người lại, vất vả đi dọc sau những người cao lớn phía trước, nhưng rõ ràng họ không thể đi xa hơn được nữa, nếu như tuyết vẫn rơi như vậy. Chân của Frodo nặng như đeo chì. Pippin lê bước đằng sau. Thậm chí Gimli, dù cứng cáp như bất kỳ người lùn nào, cũng bắt đầu cằn nhà cằn nhằn khi lê bước đi.
Đội Đồng Hành chợt dừng lại, như thể họ vừa đạt được một thoả thuận mà không cần phải nói lời nào. Họ nghe những tiếng động kỳ quái vẳng lên từ vùng tối quanh mình. Có vẻ đó là một cái bẫy của gió trên những khe và đường rãnh trên bức tường đá, nhưng tiếng âm thanh vẳng lên nghe như những tiếng khóc than rền rĩ, những tiếng cười tru lên đầy man dại. Đá bắt đầu rơi xuống bên sườn núi, rít lên trên đầu họ, hoặc va đập răng rắc trên con đường phía sau họ. Cứ chốc chốc họ lại nghe thấy một tiếng động mạnh vô nghĩa, như thể một khối đá lớn đang lăn xuống từ vùng cao phía trên.
"Tối nay thì chúng ta không thể nào đi tiếp nữa," Boromir nói. "Cứ để ai gọi nó là gió cứ việc gọi; đó là những tiếng vẳng vọng trong không trung; và những hòn đá này rõ là đang nhắm về phía chúng ta."
"Tôi gọi nó là gió," Aragorn nói. "Nhưng điều này không làm điều cho ông nói trở nên không đúng. Có nhiều sinh vật ma quái và ko thân thiện trên thế giới này chẳng ưa thích gì những sinh vật đi trên hai chân, nhưng chúng không phải đồng bọn của Sauron, mà chúng có những mục đích riêng. Một số sinh vật đó còn tồn tại trên thế giới lâu hơn cả hắn nữa."
"Caradhras được gọi là Độc Ác, và nó đã cái tên xấu xa này" Gimli nói, "từ nhiều năm trước, khi những lời đồn về Sauron vẫn còn chưa đến được những vùng đất này."
"Vấn đề ai là kẻ thù vào lúc này không quan trọng, nếu như chúng ta không thể chống lại sự tấn công của chúng;" Gandalf nói.
"Nhưng chúng ta có thể làm gì đây?" Pippin đau khổ nói. Ông đang lả trên Merry và Frodo, và ông đang run cầm cập.
"Hoặc là dừng lại ở đây, hoặc là quay lui," Gandalf nói. "Đi nữa không có ích lợi gì. Nếu như ta nhớ đúng, thì chỉ cần đi lên cao chút nữa, thì con đường này sẽ dẫn ra khỏi cách đá và đâm vào một cái một vùng lõm hẹp và rộng ở dưới đáy một vách đứng dài. Ở đấy chúng ta sẽ không có gì che chắn khỏi tuyết hay đá - hay bất kỳ cái gì khác cả."
"Và việc quay lui cũng không hứa hẹn tốt lành gì khi bão vẫn còn đang nổi," Aragorn nói. "Chúng ta sẽ chẳng tới được nơi nào trên con đường này có được một mái che hơn là cái bức vách mà chúng ta đang ở bên dưới nó vào lúc này."
"Mái che!" Sam lầmbầm. "Nếu như đây được gọi là một cái mái che, thì một bức tường và không có mái đủ làm một căn nhà rồi."
Lúc này Đội Đồng Hành đã cố tập trung lại gần bên vách đá. Nó hướng mặt về phía nam, và nó hơi nghiêng đi một chút ở gần đáy, nên họ hy vọng là nó sẽ phần nào bảo vệ được họ trước những cơn gió bắc và những hòn đá rơi. Nhưng những cơn gió xoáy đang cuộn quanh họ từ khắp mọi hướng, và tuyết đổ xuống từ những đám mây dày đang không ngớt kéo lại.
Họ tụm lại với nhau , dựa lưng vào vách tường. Con ngựa lùn Bill kiên nhẫn đứng ủ rũ trước mặt các hobbit, che chắn được cho họ một chút, nhưng rồi tuyết rơi dày trên khuỷu chân của nó và dâng cao dần. Nếu như không có những người bạn đồng hành cao lớn hơn thì các hobbit sẽ sớm bị chôn vùi hoàn toàn.
Một cơn buồn ngủ khủng khiếp đổ xuống Frodo; bản thân ông cảm thấy mình đang nhanh chóng chìm vào một giấc mơ ấm áp và mịt mù. Ông nghĩ đến một ngọn lửa đang sưởi ấm những ngón chân của mình, và ông nghe thấy giọng của Bilbo đang vọng khỏi vùng tối ở phía kia lò sưởi. Bác không nghĩ nhiều đến cuốn nhật ký của cháu, ông nói. Cháu không cần phải trở lại để báo về những cơn bão tuyết vào ngày mười hai tháng Giêng!
Nhưng cháu muốn ngủ, bác Bilbo ạ, Frodo cố gắng trả lời, khi ông thấy mình đang chìm dần, và ông vất vả để cố mà tỉnh dậy. Boromir đang nâng ông lên khỏi mặt đất đã ngập tuyết đến tận cổ.
"Việc này sẽ dẫn đến cái chết, Gandalf ạ," Boromir nói. "Ngồi ở đây cho đến khi tuyết ngập quá đầu chúng ta sẽ chẳng được tích sự gì. Chúng ta phải làm gì đó để tự cứu mình."
"Đưa cho họ cái này," Gandalf nói, lục túi và lấy ra một túi da, "Mỗi người một hớp -từng người trong tất cả chúng ta. Nó rất quý giá. Nó là miruvor, một món thuốc kích thích của Imladris. Elves đưa nó cho ta lúc chúng ta khởi hành. Phát nó đi."
Ngay khi Frodo vừa nuốt được một hớp cái thứ chất lỏng ấm và thơm ngát này, ông cảm thấy một sức mạnh mới dâng lên trong tim, và tình trạng lơ mơ nặng nề rời khỏi chân tay ông. Những người khác cũng tỉnh lại và cảm thấy một niềm hy vọng và sinh lực mới bùng lên. Nhưng tuyết vẫn không giảm. Nó cuộn quanh họ mỗi lúc một dày, và gió thổi mạnh hơn.
"Thế nếu giờ ta đốt lửa thì sao?" Boromir chợt hỏi. "Bây giờ thì hình như ta phải lựa chọn giữa lửa và cái chết rồi, Gandalf ạ. Chắc chắn là chúng ta sẽ được che giấu khỏi những đôi mắt không thân thiẹn khi mà tuyết phủ kín chúng ta, nhưng điều này sẽ không giúp được gì cho chúng ta cả."
"Anh cứ nhóm lên một đống lửa, nếu anh có thể," Gandalf trả lời. "Nếu như có những kẻ quan sát nào có thể chịu đựng nổi cơn bão này, thì họ chắc chắn có thể thấy chúng ta, dù có lửa hay không."
Thế nhưng cho dù họ đã mang theo củi và đồ nhóm lửa theo lời khuyên của Boromir, thì những kỹ năng nhen lửa của người Elves hay thậm chí là của Người Lùn cũng không thể nào giữ được lửa giữa cơn gió lốc xoáy hoặc nhen nó lên trên những món nhiên liệu ẩm ướt. Cuối cùng thì Gandalf miễn cưỡng giúp họ một tay. Ông nhặt lên một bó củi và giơ lên cao một lúc, rồi với một câu mệnh lệnh, naur an endraith ammen! ông thọc đầu cây quyền trượng của mình vào giữa chúng. Ngay tức khắc một ngọn lửa xanh và lục bắn phụt ra, rồi đám củi bùng lửa và bốc khói phù phù.
"Nếu như có ai đó đang quan sát, thì ít nhất ta đã ra mặt với họ," ông nói. "Những dấu hiệu của việc Gandalf đang ở dây đã được ta viết lên và tất cả mọi ai từ Rivendell cho đến ngưỡng Anduin đều có thể đọc được nó."
Nhưng Đội Đồng Hành không còn quan tâm gì đến những kẻ quan sát hay những đôi mắt không thân thiện nữa. Tim họ bùng lên khi lại thấy ánh sáng lửa hồng. Củi cháy ríu rít, và cho dù tuyết rít lên quanh nó, và một vũng tuyết tan đang lan ra dưới chân họ, họ vẫn vui vẻ hơ tay mình lên lửa. Họ đứng đấy, tạo thành một vòng tròn như thể đang nhảy múa và thổi lửa. Một luồng sáng đỏ soi sáng những khuôn mặt mệt mỏi và lo lắng của họ; và màn đêm phía sau họ trông giống như một bức tường.
Nhưng củi cháy rất nhanh, và tuyết vẫn cứ tiếp tục rơi.
Lửa tàn dần, và bó củi cuối cùng đã được ném vào ngọn lửa.
"Đêm đang tàn dần," Aragorn nói. "Bình minh không còn xa nữa."
"Nếu như có được một bình minh nào có thể xuyên qua được những đám mây này," Gimli nói.
Boromir bước ra khỏi vòng tròn và nhìn chằm chằm vào màn đen. Frodo mệt mỏi nhìn vào những đóm le lói lụi tàn vẫn còn toả trắng một lúc trong ngọn lửa đang tàn dần; nhưng rồi ông không còn thấy gì về dấu hiệu của chúng nữa. Rồi thình lình cơn buồn ngủ lại bao phủ quanh ông, ông nhận ra rằng gió thật sự đang lặng dần, và những bông tuyết cáng lúc càng lớn và thư hơn. Một thứ ánh sáng lờ mờ đang rất chậm chạp dần toả ra. Cuối cùng thì tuyết ngừng hẳn.
Khi ánh sáng trở nên mạnh hơn thì nó soi rõ cả một thế giới im lặng chết chóc. Bên dưới họ là những cái gò trắng, những mái vòm và những vực sâu không hình dạng cùng biến mất bên dưới con đường mà họ đang đăng trình; nhưng độ sâu của chúng bị che giấu trong những đám mây khổng lồ nặng nề đang đe doạ phủ tuyết.
Gimli nhìn lên và lắc đầu. "Caradhras không tha thứ cho chúng ta," ông nói. "Nó sẽ tiếp tục ném tuyết xuống chúng ta, nếu chúng ta tiếp tục đi. Chúng ta quay xuống trở lại càng sớm càng tốt."
Tất cả đều đồng ý điều này, nhưng việc rút lui của họ rất khó khăn. Việc này rõ là bất khả. Chỉ cách khỏi đám tàn tro của ngọn lửa, tuyết đã phủ dày đến vài foot, cao hơn đầu của các hobbit; gió đã cào xới và vun nó thành một dòng chảy lớn hướng về vách đá.
"Nếu Gandalf đi trước chúng ta với một ngọn lửa sáng, ông ấy có thể làm tuyết tan chảy tạo thành một con đường cho chúng ta," Legolas nói. Cơn bão không làm cho chàng quá lo lắng, và chàng là người duy nhất trong Đội Đồng Hành vẫn còn tỉnh trí.
"Nếu những người Elves có thể bay qua những đỉnh núi, họ có thể đem Mặt Trời về đ cứu chúng ta," Gandalf trả lời. "Nhưng ta cần có cái gì đó để đốt. Ta không thể đốt tuyết được."
"Được," Boromir nói, "nếu như những cái đầu đã thất bại, thì những thân mình phải làm việc thôi, ở xứ tôi người ta nói như vậy. Người mạnh nhất trong số chúng ta phải tìm một con đường. Xem nào! Cho dù tất cả mọi nơi đã phủ đầy tuyết, những con đường chúng ta ấy, khi chúng ta đi lên, về hướng những vách đá ở đằng xa kia. Đó là điểm đầu tiên mà tuyết bắt đầu đè nặng xuống chúng ta. Nếu chúng ta có thể đến được điểm đó, thì có thể mọi việc sẽ dễ hơn. Nó không xa quá hai trăm thước đâu, tôi đoán vậy."
"Vậy chúng ta hãy mở đường đến đó, anh và tôi!" Aragorn nói.
Aragorn là người cao nhất trong Đội Đồng Hành, nhưng Boromir, chẳng kém mấy ông về chiều cao, lại vạm vỡ và nặng cân hơn. Ông mở đường, và Aragorn đi sau. Họ chậm chạp tiến bước, và nhanh chóng mệt lử. Ở một số chỗ tuyết mọc cao đến tận ngực, và Boromir thường phải bơi hoặc đào bới bằng đôi tay lực lưỡng của ông hơn là đi bộ.
Legolas quan sát họ một lúc với nụ cười trên môi, rồi chàng quay về phía những người khác. "Người mạnh nhất phải mở đường ư? Nhưng tôi cho rằng thế này: cứ để người thợ cày cày bừa, nhưng hãy chọn một con rái cá để bơi, và để chạy nhẹ nhàng trên cỏ, trên lá và trên tuyết - thì hãy chọn một người Elf."
Chàng nói thế và nhẹ nhàng tiến tới, và Frodo như chợt nhận ra lần đầu tiên, cho dù ông đã biết điều này từ lâu, rằng người Elf này không mang giày ống, mà chỉ mang một đôi giày nhẹ, như chàng vẫn luôn luôn làm như thế, và bước chân của chàng in dấu rất ít trên tuyết trắng.
"Tạm biệt!" chàng nói với Gandalf. "Tôi đi tìm Mặt Trời đây!" Rồi chàng chạy vụt đi, nhẹ nhàng như thể đang chạy trên cát cứng, và chàng nhanh chóng vượt qua những người đang lao động vất vả kia, chàng vẫy tay khi vựot qua họ, chạy vụt ra xa dàm và biến mất quanh những những ngã rẽ đá.
Những người khác ngồi lại bên nhau chờ đợi, quan sát cho đến khi Boromir và Aragorn thu nhỏ lại dần như những đốm đen trên nền trắng. Cuối cùng rồi họ cũng biến khỏi tầm mắt. Thời gian trôi đi. Mây dày dần, và lúc này vài bông tuyết đã lại rơi xuống.
Khoảng một giờ đã trôi qua, cho dù nó có vẻ như lâu hơn nhiều, và cuối cùng họ thấy Legolas trở lại. Cùng lúc đó Boromir và Aragorn cũng xuất hiện ở ngã rẽ xa đằng sau chàng, và đang miệt mài leo lên vách đá.
"Ồ," Legolas kêu lên khi chàng chạy đến, "tôi không mang Mặt Trời về. Nó đang ở những cánh đồng xanh ở phía Nam, và một ít vòng tuyết trên ngọn đồi Sừng Đỏ sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến nó. Nhưng tôi mang về đây một tia hy vọng cho những ai tuyệt vọng vì phải đi bộ. Có một luồng tuyết được tạo ra bởi cưon gió mạnh nhất, và Những Con Người Mạnh Mẽ của chúng ta gần như bị chôn vùi trong đó. Họ đã tuyệt vọng, cho đến khi tôi quay lại và nói với họ rằng luồng tuyết ấy chẳng rộng hơn mấy so với một bức tường. Ở phía bên kia tuyết thình lình giảm đi, và ở phía xa hơn nữa thì nó chẳng khác gì một tấm khăn trải giường trắng êm ái phủ lên những ngón chân hobbit."
"A, đúng như tôi đã nói," Gimli càu nhàu. "Đó không phải là một cơn bão thường. Đó là một trò của Caradhras. Nó không thích người Elves và Người Lùn, và nó đã xua làn gió đó xuống để ngăn không cho chúng ta trốn thoát."
"Nhưng vui thay rằng Caradhras của ông quên rằng bên ông còn có con người," Boromir nói, ông vừa hiện ra trở lại. "Và là những người Con Người gan dạ nữa, nếu như tôi có thể nói thế; cho dù những người nhẹ nhàng hơn với những cái mai có thể phục vụ ông tốt hơn. Chúng ta đã vạch một con đường qua luồng gió, và tất cả những ai ở đây không thể chạy nhẹ nhàng những người Elves nên biết ơn về điều đó."
"Nhưng làm sao mà chúng ta xuống đó, thậm chí nếu như ông đã cắt ngang được luồng gió?" Pippin nói lên suy nghĩ của tất cả các hobbit.
"Hãy hy vọng!" Boromir nói. "Tôi rất mệt, nhưng tôi vẫn còn sức lực, và Aragorn cũng vậy. Chúng tôi sẽ mang những người nhỏ này đi. Những người khác thì chắc chắn có thể lê bước trên con đường phía sau chúng tôi. Đi nào, thưa Thầy Peregrin! Tôi sẽ bắt đầu với ngàu."
Ông nâng người hobbit lên. "Bám vào lưng tôi! Tôi sẽ cần dùng đến tay mình," ông nói và bước về phía trước. Aragorn cõng theo Merry đi phía sau. Pippin sửng sốt trước sức mạnh của ông, quan sát con đường mà ông đã mở ra với không gì khác hơn ngoài những cánh tay lực lưỡng của mình. Thậm chí ngay vào lúc này, khi đang ngập trong tuyết, ông vẫn khơi rông một lối mòn cho những người khác đi theo, tuyết rẽ ra khi ông bước đi.
Cuối cùng họ đến dòng tuyết. Nó chảy băng ngang con đường núi như một bức tường dốc đột ngột mọc ra, và đỉnh của nó, sắc cạnh như để được gọt bằng dao, dốc lên cao gấp đôi chiều cao của Boromir từ phía sau, nhưng một con đường đã được đào ra giữa nó, vòng lên và hạ xuống như một chiếc cầu. Merry và Pippin được đặt xuống ở phía bên kia, và họ cùng với Legolas ngồi nghỉ trong khi đợi Đội Đồng Hành đến.
Sau một lúc Boromir quay lại để cõng Sam đi. Ở đằng sau lối mòn hẹp nhưng lúc này đã dễ đi là Gandalf, dẫn theo Bill với Gimli vắt vẻo giữa đám hành lý. Đi cuối cùng là Aragorn cõng theo Frodo. Họ băng qua lối mòn, nhưng Frodo khó mà cảm thấy được nền đất khi mà những hòn đá đang ì ầm lăn xuống trượt đi trên tuyết. Tuyết té ra khiến Đội Đồng Hành rất khó quan sát được chung quanh khi họ nép quanh vách đá, và khi mọi thứ đã rõ trở lại thì họ thấy con đường đã bị chặn lại từ phía sau.
"Đủ rồi, đủ rồi!" Gimli kêu lên. "Chúng ta nên khởi hành càng nhanh càng tốt!" Và thật sự dường như đó là đòn cuối cùng mà ngọn núi hiểm độc đang tung ra, như thể Caradhras đã hài lòng và cho rằng những kẻ xâm nhập đã bị đánh bại và sẽ không dám quay lại. Mối đe doạ của tuyết đã hết; mây bắt đầu tan đi và ánh sáng lại trải rộng.
Đúng như Legolas đã thuật lại, họ thấy rằng tuyết bắt đầu nông dần khi họ đi xuống, đến nỗi thậm chí các hobbit cũng đã có thể tự đi. Rồi họ lại sớm đứng trên một mặt thềm bằng phẳng trên đỉnh của một vách dốc nơi họ đã cảm thấy được những bông tuyết đầu tiên vào đêm trước.
Lúc này đã sáng hẳn. Họ nhìn về những vùng đất thấp hơn ở phía tây từ trên cao. Vùng đất hỗn độn xa xa nằm dưới chân núi chính là cái thung lũng mà họ đã bắt đầu leo vào đường đèo.
Chân Frodo đau nhức. Ông lạnh đến tận xương và đói ngấu; đầu ông ong ong khi ông nghĩ đến chặng đường đau khổ dài dằng dặc dẫn xuống đồi. Những đốm đen loé lên trước mắt ông. Ông dụi mắt, nhưng những đốm đen vẫn còn đó. Ở xa xa phía dưới ông, nhưng vẫn còn cao hơn những chân đồi thấp phía dưới, những đốm đen đang lượn quanh không khí.
"Lại những con chim!" Aragorn nói, chỉ xuống.
"Bây giờ thì không thể làm gì được," Gandalf nói. "Cho dù chúng là tốt hay xấu, hay không liên quan gì đến chúng ta, thì chúng ta cũng phải đi xuống ngay. Chúng ta sẽ không đợi ở lưng chừng Caradhras cho một đêm khác!"
Một cơn gió lạnh thổi thốc xuống phía sau họ, khi họ quay lưng về phía Cổng Sừng Đỏ, và mệt nhọc lê bước xuống. Caradhras đã đánh bại họ.