Polly po-cket
Mokey.wap.sh
Wap tiện ích hàng đầu Việt Nam



CHÚA TẾ CỦA NHỮNG CHIẾC NHẪN

Chương 22

Tình bằng hữu tan vỡ

Aragorn dẫn họ đi về phía phải của Dòng Sông. Nằm trên sườn tây của nó, dưới bóng đên của Tol Brandir là một vùng cỏ xanh chảy xuống vùng nước nằm dưới chân của Amon Hen. Đằng sau nó một ngọn đồi phủ đầy cây cối thoai thoải nhô lên, và cây mọc lan ra phía tây vòng qua bờ hồ. Một con suối nhỏ chảy xuống nuôi sống rừng cỏ.

"Chúng ta sẽ nghỉ ở đây vào tối nay," Aragorn nói. "Đây chính là bãi cỏ Parth Galen: một nơi rất đẹp vào những ngày hè xa xưa. Chúng ta hãy hy vọng là đêm nay sẽ không có ma quỷ nào đến đây."

Họ kéo thuyền lên bờ xanh, và họ dựng trại cạnh chúng. Họ cử người đứng canh, nhưng chẳng hề có dấu hiệu hay âm thanh nào về kẻ thù của họ. Nếu Gollum vẫn âm mưu theo dấu họ, thì vẫn không thể thấy hay nghe được hắn. Tuy nhiên khi đêm xuống thì Aragorn trở nên rất bồn chồn, ông thường bứt rứt và bừng tĩnh trong giấc ngủ. Được vài giờ thì ông thức dậy và đi đến chỗ Frodo, người đang trong phiên gác.

"Vì sao mà ông thức dậy chứ?" Frodo hỏi. "Đâu phải phiên gác của ông."

"Tôi không biết," Aragorn trả lời; "nhưng một bóng đen và một mối đe doạ đang lớn dần trong giấc ngủ của tôi. Có lẽ nên rút gươm thanh gươm của anh ra."

"Vì sao?" Frodo nói. "Có kẻ thù ở sát bên à?"

"Chúng ta hãy xem thanh Chích nói gì?" Aragorn trả lời.

Frodo liền rút thanh gươm elf của ông ra khỏi vỏ. Trước sự hoảng hốt của ông, lưỡi gươm sáng lên lờ mờ trong bóng đêm. "Orc!" ông nói. "Không gần lắm, nhưng có vẻ như cũng khá gần."

"Ta sợ là như thế," Aragorn nói.. "Nhưng có thể bọn chúng vẫn chưa đến bên bờ Dòng Sông. Ánh sáng của thanh Chích còn yếu lắn, và có thể điều mà nó chỉ ra không có gì hơn việc có vài tên gián điệp của Mordor đang lảng vảng ở bên bờ dốc Amon Lhaw. Trước đây tôi chưa bao giờ nghe về bọn Orcs trên Amon Hen. Nhưng ai biết được là điều gì có thể xảy ra trong những ngày này, bây giờ thì Minas Tirith không còn bảo đảm an toàn cho những lối đi của Anduin nữa. Chúng ta phải đi thật cảnh giác vào ngày mai."

Rồi ban mai đến như lửa và khói. Thấp ở phía Đông là những dãy mây đen nhìn giống như những làn khói bốc lên từ một đám cháy lớn. Mặt trời lên toả sáng từ phía sau chúng với những vầng lửa đỏ âm u; nhưng rồi nó sớm vượt lên chúng trong một bầu trời quang đãng. Đỉnh của Tol Brandir phủ đầy vàng. Frodo liếc ra phía đông và nhìn chằm chằm vào hòn đảo cao. Cạnh của nó được nâng lên cao khỏi dòng nước chảy. Những vách đá cao phía trên đầy cây mọc, cây này mọc trên cây khác; và trên chúng là bền mặt xám của một vách đá không thể leo lên đến được, được bao phủ bởi một vòng đá xoắn ốc khổng lồ. Có rất nhiều chim chóc lượn vòng quanh nó, nhưng không thể thấy được những dấu hiệu gì về những sự sống khác.

Khi họ ăn xong, Aragorn gọi cả Đội Đồng Hành lại. "Cuối cùng đã đến ngày này," ông nói: "ngày của lựa chọn mà chúng ta đã trì hoãn lại khá lâu. Điều gì đã hình thành trong Đội Đồng Hành chúng ta sau khi đã đi xa đến đây trong tình bằng hữu? Chúng ta sẽ rẽ về phía tây với Boromir và tham gia cuộc chiến ở Gondor,; hay là rẽ về phía đông với Sợ Hãi và Bóng Tối; hay là chúng ta phá vỡ tình bằng hữu và mỗi người sẽ đi một con đường mà người đó chọn? Dù làm gì đi nữa thì chúng ta cũng phải làm sớm. Chúng ta không thể dừng lại lâu ở đây. Kẻ thù đang ở bờ tây, chúng ta đã biết thế; nhưng tôi sợ là bọn Orc có thể đã ở bên bờ nước rồi."

Có một khoảng im lặng dài, và không ai nói hay cử động cả.

"Được rồi, Frodo," cuối cùng Aragorn nói. "Tôi sợ là gánh nặng bây giờ đang đặt lên vai anh. Anh là Người Mang Chiếc Nhẫn được Hội đồng chỉ định. Anh có thể đơn độc lựa chọn đường đi của mình. Tôi không thể khuyên anh về vấn đề này được. Tôi không phải là Gandalf, và cho dù tôi đã cố đóng vai trò của ông ấy, tôi cũng không thể biết được ông ấy đã dự định hay hy vọng gì vào lúc này, nếu thật sự ông ấy có dự định hay hy vọng. gì. Điều khả dĩ nhất có vẻ như là nếu ông ấy có ở đây thì vẫn đợi sự lựa chọn của anh. Đó là số phận của anh."

Frodo không trả lời ngay. Rồi ông nói thật chậm. "Tôi biết rằng cần phải nhanh chóng, nhưng tôi không thể lựa chọn được. Gánh nặng quá nặng. Hãy cho tôi một giờ, và tôi sẽ nói! Hãy để tôi một mình!"

Aragorn nhìn ông với vẻ cảm thông sâu sắc. "Được lắm, Frodo con trai của Drogo," ông nói. "Anh sẽ có một giờ, và anh sẽ ở một mình. Chúng ta sẽ ở lại đây một lúc. Nhưng đừng đi xa quá khỏi tầm gọi."

Frodo ngồi một lúc, đầu cúi xuống. Sam vẫn đang rất chăm chú quan sát chủ mình, lắc đầu và lẩm bẩm: "Rõ ràng như một ngọn giáo, nhưng nếu Sam nói lên ý mình vào lúc này thì chưa tốt."

Lúc này Frodo đã đứng dậy và đi dạo quanh; và Sam thấy rằng trong khi những người khác đã tản đi và không nhìn về ông, thì đôi mắt của Boromir vẫn theo dõi Frodo đầy chăm chú, cho đến khi ông khuất ra khỏi tầm nhìn vào những hàng cây ở chân Amon Hen.

Lang thang không mục đích trong rừng, Frodo thấy rằng chân ông đang dẫn ông lên những bờ dốc trên đồi. Ông đi theo lối mòn, là một tàn tích thoái hoá của một con đường lớn vào ngày xưa. Những bậc đá đã được đẽo gọt trên nó, nhưng bây giờ thì chúng đã vỡ vụn và mòn đi, và bị ngăn ra bởi rễ cây. Ông leo lên một lúc, không quan tâm đến mình đang đi đâu, cho đến khi ông đến một vùng cỏ. Những cây thanh hương trà đang mọc quanh nó, và ở giữa màn sương là một vùng đá rộng bằng phẳng. Bãi cỏ nhỏ phía trên trải dàu ra phía Đông và được phủ đầy nắng sớm. Frodo dừng lại, nhìn quanh Dòng Sông nằm xa phía dưới ông, dẫn đến Tol Brandir và bầy chim chóc đang lượn quanh trong cái vịnh vĩ đại của khoảng không nằm giữa ông và hòn đảo không dấu chân người. Tiếng vọng của Rauros vẫn gầm vang lẫn lộn từ một khoảng không sâu thẳm.

Ông ngồi trên bờ đá và chống tay lên cằm, nìn về phía tây nhưng mắt ông chẳng thấy gì nhiều. Tất cả những gì xảy ra từ khi Bilbo rời khỏi Quận đang băng qua tâm trí ông, ông nhớ lại tất cả những gì mà ông có thể nhớ từ lời của Gandalf. Thời gian trôi đi, và ông vẫn không đến gần hơn được với một lựa chọn nào.

Thình lình ông bừng tĩnh khỏi những ý nghĩ của mình: ông chợt cảm thấy một cảm giác lạ lùng rằng có cái gì đó sau lưng mình, một đôi mắt không thân thiện đang ngắm nhìn ông. Ông bật dậy và quay phắt lại, nhưng tất cả những gì ông thấy trước sự ngạc nhiên của mình là Boromir, với một khuôn mặt đang mỉm cười và vui vẻ.

"Tôi sợ cho anh, Frodo ạ," ông nói, tiến tới phía trước. "Nếu Aragorn nói đúng và bọn Orcs đang đến gần, thì không ai trong số chúng ta đi một mình được, và anh thì yếu hơn tất cả: có rất nhiều thứ phụ thuộc vào anh. Và tim tôi cũng nặng trĩu. Tôi có thể ở lại đây và nói một chút không, vì tôi đã tìm thấy anh? Nó sẽ làm tôi thấy thoải mái hơn. Có nhiều thứ ngoài kia, và tất cả những ý kiến đã trở thành những cuộc tranh cãi không có đoạn kết. Nhưng hai người cùng với nhau có thể tìm thấy những ý khôn ngoan."

"Ông thật tử tế," Frodo trả lời. "Nhưng tôi không nghĩ là có bất kỳ ý kiến nào giúp được tôi. Vì tôi biết tôi nên làm gì, nhưng tôi sợ làm nó, Boromir ạ: sợ."

Boromir đứng lặng yên. Rauros vẫn gầm vang không dứt. Gió xào xạc trong những càng cây. Frodo rùng mình.

Thình lình Boromir bước đến và ngồi cạnh ông. "Anh có chắc là anh không lo sợ một cách không cần thiết không?" ông nói. "Tôi muốn giúp anh. Anh cần lời khuyên trong lựa chọn khó khăn của mình. Anh sẽ không cần lời khuyên của tôi à?"

"Tôi nghĩ là tôi đã biết ông sẽ cho tôi lời khuyên nào, Boromir ạ," Frodo nói. "Và nó cũng giống như sự suy xát nhưng để cảnh báo trong tim tôi."

"Cảnh báo? Cảnh báo chống lại cái gì?" Boromir lạnh lùng hỏi.

"Chống lại sự trì hoãn. Chống lại con đường có vẻ như dễ dàng hơn. Chống lại sự từ chối gánh nặng trên vai mình. Chống lại, vâng, nếu như phải nói, chống lại vịêc tin vào sức mạnh và sự thật của Con Người."

"Nhưng cái sức mạnh ấy đã bảo vệ anh từ lâu từ khi ra anh ra xa khỏi cái làng nhỏ bé của anh, dù anh biết hay không."

"Tôi không nghi ngờ giá trị của những người các anh. Nhưng thế giới đang thay đổi. Những bức tường của Minas Tirith có thể rất vững chãi, nhưng chúng không đủ mạnh. Nếu chúng đổ xuống thì sao?"

"Chúng tôi sẽ ngã xuống đầy can đảm trong chiến đấu. Nhưng vẫn còn hy vọng là chúng tôi sẽ không ngã xuống."

"Không có hy vọng trong khi Chiếc Nhẫn vẫn còn tồn tại," Frodo nói.

"A! Chiếc Nhẫn!" Boromir nói, mắt ông loé lên. "Chiếc Nhẫn! Việc chúng phải chịu đựng nhiều sợ hãi và nghi ngờ như thế cho một vật nhỏ bé như vậy không phải là một số phận kỳ lạ sao? Một vật nhỏ như thế! Và tôi đã chỉ mới nhìn qua nó một thoáng trong Ngôi Nhà của Elrond. Tôi có thể thấy nó lần nữa không?"

Frodo nhìn lên. Tim ông đột ngột trở nên lạnh giá. Ông thấy một ánh sáng kỳ lạ trong ánh mắt của Boromir, trong khi mặt ông vẫn vui tươi và thân thiện. "Tốt nhất là nên giấu kín nó," ông trả lời.

"Tuỳ ông, tôi không quan tâm," Boromir nói. "Nhưng tôi không thể thậm chí là chỉ nói về nó sao? Vì có vẻ như ông chỉ nghĩ đến quyền lực của nó trong tay Kẻ Thù: về những hiệu ứng ma quỷ của nó chứ không phải về những điều tốt của nó. Thế giới có thể thay đổi, anh đã nói thế. Minas Tirith sẽ sụp đổ nếu như Chiếc Nhẫn vẫn còn. Nhưng vì sao? Chắc chắc làthế, nếu Chiếc Nhẫn ở cùng với Kẻ Thù. Nhưng vì sao, nếu như nó ở cùng với chúng ta?"

"Ông không có mặt ở Hội Đồng sao?" Frodo trả lời. "Bởi vì chúng ta không thể dùng nó, và những ai dùng nó rồi sẽ biến thành ma quỷ."

Boromirr đứng dậy và đi tới đi lui đầy sốt ruột. "Anh cứ tiếp tục như thế," ông gào lên. "Gandalf, Elrond - tất cả những người đó dạy anh nói thế. Bản thân họ có thể đúng. Những người elves, nửa elves và các phù thuỷ ấy, họ có thể rồi sẽ gặp bất hạnh. Tôi vẫn thường nghi ngờ không biết là họ có thật sự thông thái và hoàn toàn không nhút nhát hay không. Nhưng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng. Con Người thì trung thực, và họ sẽ không lầm lạc. Chúng tôi, những người con của Minas Tirith vẫn luôn trung thành qua bao năm tháng thử thách. Chúng tôi không ước muốn quyền lực của những lãnh chúa phù thuỷ, chỉ cần có sức mạnh để bảo vệ chính mình, chỉ sức mạnh mà thôi. Và hãy xem này, cơ hội đã mang ra ánh sáng cái mà chúng tôi cần - Sức Mạnh Quyền Lực. Đó là một món quà, tôi cho là thế; món quà cho những kẻ thù của Mordor. Không dùng đến nó thì thật là điên khùng, hãy dùng quyền lực của Kẻ Thù để chống lại chính hắn. Không sợ hãi, không thương xót, chỉ cần những điều đó để đạt đến thắng lợi. Một chiến binh có thể làm gì trong giờ này, một lãnh đạo vĩ đại ư? Aragorn có thể làm gì? Nếu như ông ta từ chối, vì sao không thể là Brrm? Chiếc Nhẫn có thể tôi sức mạnh Ra Lệnh. Tôi sẽ đẩy lùi đạo quân Mordor, và tất cả mọi người sẽ tập hợp dưới lá cờ của tôi!"

Boromir sải bước đi đi lại lại,nói mỗi lúc một lớn hơn: Ông gần như cảm thấy quên bẵng Frodo, trong khi ông mãi nói về những bức tường thành và vũ khí, về sự tập trung lực lượng; và ông vẽ ra những kế hoạch về những đội đồng minh vĩ đại và những chiến thắng rực rỡ sẽ có; và ông sẽ đánh bại Mordor, và bản thân mình sẽ trở thành một vì vua vĩ đại, nhân đức và thông thái. Thình lình ông dừng lại và vung tay.

"Và họ nói với chúng tôi rằng hãy ném nó đi!" ông gào lên. "Tôi sẽ không chấp nhận phá huỷ nó. Điều này cũng được thôi, nếu như có nguyên nhân nào chỉ ra được bất kỳ hy vọng nào để làm thế. Không có. Chỉ có một kế hoạch được đưa ra với chúng ta là một hafling sẽ mò mẫm đâm đầu vào Mordor và cung cấp cho Kẻ Thù mọi cơ hội để chiếm lại nó cho chính hắn. Điên rồ!"

"Chắc chắn là anh đã thấy rồi chứ, bạn tôi?" ông nói, thình lình quay lại phía Frodo. "Anh nói rằng anh đang sợ. Nếu như vậy, thì người cứng rắn nhất sẽ xin lỗi anh. Nhưng nó chẳng phải thật sự là một cảm giác tốt của anh đối với việc phản kháng sao?"

"Không, tôi sợ," Frodo nói. "Chỉ đơn giản là sợ. Nhưng tôi rất vui khi được nghe ông nói rõ mọi chuyện như thế. Lúc này tâm trí của tôi đã rõ ràng rồi."

"Thế thì anh sẽ đến Minas Tirith chứ?" Boromir kêu lên. Mắt ông sáng lên và mặt ông đầy hăm hở.

"Ông hiểu lầm tôi rồi," Frodo nói.

"Nhưng anh sẽ đến chứ, ít nhất là trong một thời gian chứ?" Boromir khăng khăng. "Thành phố của tôi không xa đây, và từ đấy đến Mordor sẽ chẳng xa hơn đây là bao. Chúng tôi đã ở miền hoang dã từ lâu, và anh sẽ cần đến tin tức về những gì Kẻ Thù đang làm trước khi anh đi. Đi với tôi, Frodo," ông nói. "Anh cần nghỉ ngơi trước khi tiếp tục mạo hiểm, nếu như anh phải làm thế." Ông đặt tay lên vai người hobbit một cách đầy thân thiện; nhưng Frodo cảm thấy bàn tay run lên với một sự khích động lộ rõ. Ông vội bước tránh ra, và mắt ông cẩn trọng nhìn lên Con Người cao lớn, cao gấp đôi ông và mạnh hơn ông nhiều lần.

"Vì sao anh có vẻ kém thân thiện thế?" Boromir nói. "Tôi là một con người thật thà, không phải là một tên trộm hay một kẻ theo dõi. Tôi cần Chiếc Nhẫn của anh: bây giờ thì anh đã biết rồi; nhưng anh có được lời của tôi rằng tôi không muốn giữ nó cho mình. Anh có thể cho tôi ít nhất thử kế hoạch của mình không? Hãy cho tôi mượn chiếc Nhẫn!"

"Không! Không!" Frodo kêu lên. "Hội Đồng đã giao cho tôi giữ nó."

"Đấy tại vì cái ý nghĩ điên rồ là Kẻ Thù sẽ đánh bại chúng ta," Boromir kêu lên. "Điều này làm tôi tức giận biết bao! Ngu ngốc! Ngu ngốc khó bảo! Ngoan cố chạy đến chỗ chết và phá hỏng cơ hội của chúng ta. Nếu như có một người trần nào có quyền có Chiếc Nhẫn, thì đó là con người ở Numeror, chứ không phải Halfling. Nó không phải là của anh trừ phi bởi một cơ hội không may. Nó có thể đã thuộc về tôi. Nó nên thuộc về tôi. Đưa nó cho tôi!"

Frodo không trả lời, nhưng đi về phía đá lớn bằng phẳng đứng giữa họ. "Nào, nào, bạn tôi!" Boromir nói với một giọng nhẹ nhàng. "Vì sao lại giũ bỏ nó? Vì sao không để cho sự nghi ngờ và sự sợ hãi của ông đi khỏi? Anh có thể đổi lỗi cho tôi, nếu anh muốn. Anh có thể nói rằng tôi quá mạnh và đã giật nó khỏi tay anh bằng vũ lực. Tôi tôi quá mạnh với anh, halfling ạ," ông kêu lên, thì thình lình ông nhảy qua tảng đá và nhảy đến Frodo. Khuôn mặt xinh đẹp và vui vẻ của ông đã thay đổi ghê gớm; lửa giận đã bùng lên trong mắt ông.

Frodo tránh sang một bên và lại sau một hòn đá giữa họ. Ông chỉ có thể làm một chuyện: ông run rẩy rút Chiếc nhẫn ra khỏi sợi dây chuyền và vội vã đeo vào ngón tay của mình, ngay khi Boromir lại nhảy về phía ông. Con Người há hốc mồm, nhìn trừng trừng trong một thoáng với vẻ sững sờ, và rồi điên dại chạy xộc đến, tìm kiếm quẩn quanh những vách đá và cây cối.

"Tên lừa đảo khốn khổ!" ông gào lên. "Hãy coi chừng ta! Bây giờ ta đã thấy được tâm địa của mi. Mi sẽ mang Chiếc Nhẫn đến cho Sauron và bán đứng tất cả chúng ta. Mi chỉ đợi cơ hội để bỏ rơi chúng ta trong cơn hoạn nạn. Ta nguyền rủa mi và tất cả bọn hafling, cầu cho bọn mi chết và tăm tối!" Rồi vướng phải một tảng đá, ông ngã xoài ra và nằm úp mặt xuống đất. Ông nằm yên như thế như thể câu nguyền của chính ông đã giáng trúng ông, rồi thình lình ông khóc.

Ông đứng dậy và chùi tay lên mắt để lau những giọt lệ.

"Tôi đã nói gì thế này?" ông gào lên. "Tôi đã làm gì? Frodo, Frodo!" ông gọi to. "Trở lại đi! Tôi lên một cơn điên, nhưng nó qua rồi. Trở lại nào!"

Không có tiếng trả lời. Frodo thậm chí còn không nghe thấy tiếng ông gào. Ông đã ở rất xa, nhảy bừa lên một con đường dẫn lên đỉnh đồi. Sự kinh hoàng và đau khổ làm ông sốc, khuôn mặt giận dữ điên dại với cặp mắt bốc lửa của Boromir vẫn còn trước mặt ông.

Ông nhanh chóng ra khỏi đỉnh Amon Hen một mình, rồi ngừng lại, há hốc mồm để thở. Ông thấy qua màn sương một vòng tròn lớn bằng phẳng, lát bởi những ngọn cờ vĩ đại, và bị bao quanh bởi một khung cảnh chiến trường vỡ vụn; và ở chính giữa, trên bốn cây cột chạm khắp, là một cái ghế cao, được dẫn lên bởi nhiều bậc thang. Ông đi lên đó và ngồi vào cái ghế cổ xưa, cảm thấy như một đứa trẻ đi lạch đang trèo lên ngai vàng của những vì vua núi.

Đầu tiên ông không thể thấy gì nhiều. Ông cảm thấy như thế giới sương mù trong đó chỉ có những bóng đen: Chiếc Nhẫn đang trùm lên ông. Rồi màn sương tan dần ở đó đây và ông thấy nhiều cảnh tượng: nhỏ và rõ ràng như thể chúng ở dưới mắt ông trên một cái bàn, nhưng ở rất xa. Hoàn toàn không có âm thanh, chỉ có những hình ảnh sống động chiếu sáng. Thế giới có vẻ như đang co ngắn lại và chìm vào im lặng. Ông đang ngồi trên Chiếc Ghế Thị Giác, trên đỉnh Amon Hen, Ngọn Đồi Đôi Mắt Con Người ở Numeror. Ở phía đông ông nhìn thấy những vùng đất chưa được thám hiển, những đồng bằng không tên và những khu rừng chưa khám phá. Ông nhìn lên phía bắc, và Dòng Sông Vĩ Đại nằm như một dãi băng bên dưới ông, Ngọn Núi Sương Mù sừng sững nhỏ nhoi và cứng rắng như một hàm răng gãy. Ông nhìn sang phía tây và thấy bãi cỏ Rohan rộng lớn; và Orthanc, ngọn tháp Isengard, nhìn giống như một cọc nhọn màu đen. Ông nhìn xuống phía nam, và ngay dưới chân ông là Dòng Sông Vĩ Đại uốn cong như một làn sóng lung lay và lượn vào những ngọn thác Rauros đổ xuống một vùng hồ tung bọt; một cái cầu vồng toả sáng đang chơi vơi trên làn khói. Và ông thấy Ethir Anduin, một vùng châu thổ rộng lớn do Dòng Sông bồi đắp, và vô số những loài chim biển đang lượn vòng như một đám bụi sáng trong ánh mặt trời, và bên dưới chúng là biển màu xanh bạc đang lăn tăn những đợt sóng vô tận.

Nhưng nhìn đâu ông cũng nhìn thấy những dấu hiệu của chiến tranh. Rặng Núi Sương Mù đang nhốn nhoá như một tổ kiến: bọn orcs đang túa ra từ hàng ngàn lỗ thủng. Dưới những cành cây của Mirkwood đầy những dấu vết giao tranh quyết liệt của Elves và Con Người và những con thú gục ngã. Vùng đất của Beornign đang bốc lửa; một đám mây đang phủ trên Moria, khói bốc lên từ biên giới Lurien.

Các kỵ sĩ đang phóng nước đại trên bãi cỏ Rohan; sói đang tràn ra từ Isengard. Từ các bến cảng ở Harad những chiếc thuyền chiến đang ra biển; và vượt khỏi bờ Đông Con Người đang đi chuyển không ngừng: những kiếm sĩ, kích sĩ, cung thủ trên mình ngựa, nx xe ngựa chở các thủ lĩnh và chất nặng hàng hoá. Tất cả quyền lực của Chúa Tể Hắc Ám đang chuyển động. Rồi quay lại sang phía nam ông nhìn thấy Minas Tirith. Nó có vẻ như rất xa, và vô cùng xinh đẹp: những bờ tường thành màu trắng, nhiều ngọn tháp, kiêu hãnh và đẹp đẽ trên đỉnh núi; những bức tường với lỗ châu mai của nó lấp lánh ánh thép, và những ngọn tháp nhỏ của nó đang bừng lên với nhiều lá cờ. Hy vọng lại dâng trong tim ông. Nhưng đối lại với Minas Tirith là một pháo đài khác, to lớn hơn và mạnh mẽ hơn. Đôi mắt u sầu bất đắc dĩ của ông dõi theo hướng đó, về phía đông. Nó băng qua những cây cầu bị huỷ hoại ở Osgiliath, cánh cổng đang mở xếch ra của Minas Morgul, và Rặng Núi ma quái, và nó nhìn lên Gorgoroth, thung lũng kinh hoàng của Lãnh Địa Mordor. Bóng tối nằm dưới ánh Mặt Trời. Lửa sáng lên giữa vùng khói. Ngọn Núi Địa Ngục đang bùng cháy và mùi hôi thối nồng nặc đang bốc lên. Rồi cuối cùng cái nhìn của ông chựng lại: từng nối trên tường, lỗ châu mai tiếp lỗ châu mai đen ngòm, mạnh mẽ đến không thể lường được, một ngọn núi thép, cổng bằng thép luyện, ngọn tháp cứng rắn vô cùng, ông đã thấy nó: Barad-dyr, Pháo đài của Sauron. Tất cả hy vọng rời khỏi ông.

Rồi thình lình ông cảm thấy Con Mắt. Có một con mắt trong Ngọn Tháp Hắc Ám vẫn không ngủ. Ông biết rằng nó đang nhận ra dần cái nhìn của ông. Tại đấy có một cơn cuồng nhiệt hoang dại. Nó chảy chồm đến ông; gần như một ngón tay của ông đã cảm thấy nó, đang tìm kiếm ông. Nó nhanh chóng đóng chặt xuống ông, nó đã biết chính xác ông đang ở đây. Nó đang chạm đến Amon Lhaw. Nó đang liếc lên Tol Brandir, ông lao vội xuống khỏi ghế, rạp mình, lấy cái mũ trùm xám che lên đầu.

Ông nghe chính mình đang gào thét: Không bao giờ, không bao giờ! Hoặc như thế này: Ta đang đích thực đến, ta sẽ đến với ngươi chứ? Ông không thể nói gì. Rồi một số điểm quyền lực khác chợt bùng lên trong tâm trí ông như một ánh chớp: Tháo nó ra! Tháo nó ra! Tên ngốc, tháo nó ra! Tháo Chiếc Nhẫn ra!

Hai quyền lực giằng co bên trong ông. Trong một thoáng, những điểm đang giao tranh quyết liệt này đạt đến một sự cân bằng tuyệt đối, ông quằn quại, đau đớn. Thình lình ông chợt nhận ra lại chính mình. Frodo, không phải Giọng Nói hay Con Mắt nữa: ông đang tự do lựa chọn, và trong chốc lát chỉ còn lại một việc để làm. Ông tháo Chiếc Nhẫn ra khỏi ngón tay của mình. Ông đang quỳ giữa ánh mặt trời quang đãng trước cái ghế cao. Một bóng đen có vẻ như đang thoáng qua như một cánh tay phía trên ông; nó biến khỏi Amon Hen và mò mẫm ra khỏi phía tây, rồi biến mất. Rồi tất cả bầu trời trở nên xanh trong và chim lại hót vang trên từng ngọn cây.

Frodo đứng đậy. Một sự mệt mỏi ghê gớm trùm lên ông, nhưng tâm trí ông vẫn vững vàng và tim ông đã nhẹ nhõm. Ông nói lớn với chính mình: "Bây giờ ta sẽ làm cái mà ta phải làm," ông nói. "Ít nhất thì nó cũng rõ ràng rồi: sự ma quái của Chiếc Nhẫn lúc nào cũng có tác dụng thậm chí ngay cả trong Đội Đồng Hành, và Chiếc Nhẫn phải rời khỏi họ trước khi nó gây thêm tác hại. Tôi sẽ đi một mình. Tôi không thể tin ai, và những ai tôi tin cậy lại quá thân thiết với tôi: Sam già tội nghiệp, Merry và Pippin. Người Sải Bước nữa: tim ông luôn dành cho Minas Tirith, và ở đấy người ta cần ông, vì bây giờ Boromir đã ngã về phía ma quỷ. Tôi sẽ đi một mình. Đi ngay."

Ông nhanh chóng đi xuống con đường và đi trở lại bãi cỏ nơi mà Boromir đang tìm ông. Rồi ông dừng lại, lắng nghe. Ông nghĩ rằng ông đang nghe thấy tiếng la hét và tiếng gọi từ khu rừng gần bên bờ sông bên dưới.

"Họ đang săn tìm tôi," ông nói. "Tôi tự hỏi tôi đã tránh đi được bao lâu. Tôi nghĩ là đã hàng giờ rồi." Ông ngần ngại. "Tôi có thể làm gì đây?" ông lẩm bẩm. "Bây giờ tôi phải đi hoặc là tôi sẽ không bao giờ đi. Tôi sẽ không có lại cơ hội nữa. Tôi ghét phải rời khỏi họ như thế này mà không có lời giải thích nào. Nhưng chắc chắn họ sẽ hiểu. Sam sẽ hiểu. Và tôi có thể làm gì khác nữa?"

Ông chậm chạp rút chiếc Nhẫn ra và lại đeo nó vào. Ông biến mất và băng xuống ngọn đồi, nhẹ hơn một làn gió thổi.

Những người khác ngồi lại khá lâu bên bờ sông. Họ im lặng một lúc, liên tục đi đi lại lại; nhưng bây giờ thì họ ngồi lại thành một vòng tròn, và nói chuyện. Cứ chốc chốc họ lại cố nói về những chuyện khác, về con đường dài đầy mạo hiểm; họ hỏi Aragorn về vương quốc Gondor và lịch sử cổ đại của nó; về những tàn tích của những công trình vĩ đại của nó vẫn còn có thể thấy ở biên giới kỳ lạ của Emyn Muil: những vì vua đá và những chiếc ghế ở Lhaw và Hen, và Cầu Thang vĩ đại bên cạnh những ngọn thác ở Rauros. Nhưng ý nghĩ và lời nói của họ vẫn luôn trở về với Frodo và Chiếc Nhẫn. Frodo đã lựa chọn như thế nào? Vì sao ông ấy lại ngập ngừng?

"Anh ta đã cân nhắc con đường nào là liều lĩnh nhất, tôi nghĩ thế," Aragorn nói. "Và anh ta có thể làm điều đó. Bây giờ thì đi về phía đông lại càng ít hy vọng hơn bao giờ hết đối với Đội Đồng Hành, vì chúng ta đang bị Gollum lần theo, và phải luôn lo sợ là cuộc hành trình bí mật của chúng ta đã bị phản bội. Nhưng Minas Tirith chẳng gần hơn với Ngọn Lửa và sự phá huỷ của Gánh Nặng.

"Chúng ta có thể ở lại đây một lúc và bày tỏ lập trường can đảm; nhưng Lãnh Chúa Denethor và người của ông ta không thể hy vọng vào những gì thậm chí là Elrond nói vượt sau quyền lực của ông ấy" thậm chí là để giữ bí mật về Gánh Nặng hoặc để giữ toàn bộ tâm trí của Kẻ Thù tránh xa nó khi hắn đến để lấy nó. Chúng ta sẽ lựa chọn gì nếu chúng ta ở vào vị trí của Frodo? Tôi không biết. Nhưng bây giờ là lúc chúng ta nhớ Gandalf nhất."

"Sự mất mát của chúng ta thật đau khổ," Legolas nói. "Nhưng chúng ta phải cần xác định tâm trí của mình mà không cần sự giúp đỡ của ông. Vì sao chúng ta không thể quyết định để giúp Frodo? Chúng ta hãy gọi ông ấy lại và biểu quyết. Tôi sẽ biểu quyết cho Minas Tirith."

"Và tôi cũng thế," Gimli nói. "Chúng ta, tất nhiên , là chỉ được cử đi để giúp đỡ Người Mang Nó trên suốt đoạn đường, và chúng ta không muốn làm gì hơn thế; và không một ai trong số chúng ta ràng buộc với lời thề hoặc mệnh lệnh là phải tìm đến Ngọn Núi Địa Ngục. Sự chia ly của tôi với Lothlurien thật là khó khăn. Nhưng tôi đã đi khá xa, và tôi có thể nói thế này: bây giờ chúng ta đã đến sự lựa chọn cuối cùng, rõ ràng là tôi không thể rời khỏi Frodo được. Tôi sẽ lựa chọn Minas Tirith, nhưng nếu ông ta không đến đấy, thì tôi sẽ theo ông ta."

"Và tôi cũng sẽ đi với ông ấy," Legolas nói. "Bây giờ mà nói lời tạm biệt thì thật là xảo trá."

"Thật sự đó là một sự phản bội, nếu như tất cả chúng ta rời khỏi ông ấy," Aragorn nói. "Nhưng nếu ông ấy đi về phía đông, thì tất cả cần phải đi với ông ấy; nhưng tôi nghĩ không nghĩ là tất cả nên đi. Chuyến đi này sẽ rất liều lĩnh: cho tám người cũng như cho hai hoặc ba người, hay chỉ một người. Nếu các ông để tôi lựa chọn, thì tôi sẽ chỉ định ba bạn đồng hành: Sam, người không thể chấp nhận điều gì khác; và Gimli; và chính tôi. Boromir sẽ trở về thành phố của anh ấy, nơi cha và người của anh đang cần anh; và những người khác sẽ đi với anh ấy, hoặc ít nhất là Meriadoc và Peregrin, nếu như Legolas không sẵn lòng rời khỏi chúng tôi."

"Không thể thế được!" Merry kêu lên. "Chúng ta không thể rời Frodo được! Pippin và tôi luôn muốn đi bất kỳ đâu cậu ta muốn đi, và chúng tôi vẫn tiếp tục như thế. Nhưng chúng tôi không nhận ra rằng điều đó có nghĩa là gì. Nó có như rất khác so với ở Quận hay Rivendell. Để cho Frodo đi đến Mordor thật là điên khùng và độc ác. Sao chúng ta không cản cậu ấy lại."

"Chúng ta phải cản anh ta lại," Pippin nói. "Và tôi chắc chắn rằng đó là điều anh ta đang lo ngại. Anh ta biết rằng chúng ta sẽ không đồng ý cho anh ta đi về phía đông. Và anh ấy không muốn bất kỳ ai đi cùng anh ấy, anh bạn già tội nghiệp. Hãy tưởng tượng đi: đi về Mordor một mình!" Pippin rùng mình. "Nhưng tên hobbit già thân thương ấy, hắn nên biết là hắn không cần phải hỏi. Hắn nên biết là nếu chúng ta không cản được hắn, chúng ta sẽ không rời khỏi hắn."

"Xin lỗi," Sam nói. "Tôi không nghĩ rằng ông đã hoàn toàn hiểu rõ chủ tôi. Ông ấy không ngần ngại về con đường phải đi. Tất nhiên là không! Dù sao thì Minas Tirith có lợi lộc gì chứ? Tôi muốn nói là, với ông ấy, xin lỗi ông, Ngài Boromir," ông thêm và quay lại. Rồi đến lúc đó thì họ khám phá ra rằng Boromir, người vẫn ngồi yên lặng từ đầu bên ngoài vòng tròn, không còn ở đó nữa.

"Bây giờ thì ông ta đi đâu chứ?" Sam kêu lên, đầu lo lắng. "Gần đây ông ấy lạ lắm. Nhưng dù sao thì ông ấy cũng không liên can gì đến tôi. Ông ấy đã rời khỏi đây để về nhà, như ông ấy vẫn luôn nói; và ông ấy không có lỗi gì. Nhưng ngài Frodo, ông biết là ông phải tìm đến Khe Nứt Địa Ngục, nếu như ông ấy có thể. Nhưng ông ấy sợ. Bây giờ thì đã đến đúng vấn đề rồi, ông ấy rõ ràng chỉ là sợ. Đó là vấn đề răc rối của ông ấy. Tất nhiên là ông ấy đã được dạy dỗ nhiều, đúng hơn là tất cả chúng tôi, từ khi chúng tôi rời nhà, không thì ông ấy đã sợ đến mức chỉ việc vất Chiếc Nhẫn xuống Dòng Sông và chạy trốn. Nhưng ông vẫn quá sợ không dám khởi hành. Và ông ấy cũng không sợ gì về chúng ta đâu: cho dù chúng ta có đi với ông ấy hay không. Ông ấy biết chúng ta đang làm gì. Đó là một điều khác làm vấn vương ông ấy. Bởi vì ông ấy đã quyết chí ra đi, thì ông ấy sẽ đi một mình. Hãy chú ý lời tôi! Chúng ta sẽ gặp rắc rối khi chúng ta quay lại. Ông ấy đã quyết chí ra đi, chắc chắn như thể tên ông ấy là Baggins."

"Tôi tin là anh nói những điều khôn ngoan hơn bất kỳ ai trong số chúng tôi, Sam ạ," Aragorn nói. "Và chúng tôi sẽ làm gì, nếu như những lời của anh là đúng?"

"Cản anh ấy lại! Đừng để anh ấy đi!" Pippin gào lên.

"Tôi tự hỏi nên làm không?" Aragorn nói. "Anh ta là Người Mang Nó, và số phận của Gánh Nặng đặt trên anh ta. Tôi không nghĩ rằng phần việc của chúng ta là lái anh ta theo đường này hoặc đường khác. Tôi cũng không nghĩ là chúng ta sẽ thành công nếu chúng ta thử. Có những quyền lực khác mạnh hơn nhiều đang hoạt động."

"Được, tôi ước gì Frodo sẽ "quyết chí" và sẽ trở lại, và chúng ta hãy để nó kết thúc," Pippin nói. "Sự chờ đợi này thật khủng khiếp! Hẳn là sắp đến lúc rồi?"

"Phải," Aragorn nói. "Thời gian đã trôi qua khá lâu. Buổi sáng đã trôi qua lâu rồi. Chúng ta phải gọi anh ta thôi."

Ngay lúc đó Boromir xuất hiện trở lại. Ông đi ra khỏi những ngọn cây và đi về phía họ mà không nói lời nào. Khuôn mặt của ông có vẻ khắc nghiệt và buồn bã. Ông ngừng lại như thể đang đếm những ai đang hiện diện, và rồi ngồi tách ra, mắt dán chặt vào nền đất.

"Anh đã đi đâu thế, Boromir?" Aragorn hỏi. "Anh có thấy Frodo không?"

Boromir ngần ngừ một lúc. "Có, và không," ông chậm chạp trả lời. "Có: tôi đã tìm thấy anh ta trên đường lên đồi. Tôi muốn anh ta đi đến Minas Tirith và đừng đi về phía đông. Tôi đã trở nên giận dữ và anh ta đã rời khỏi tôi. Anh ta đã biến mất. Tôi chưa bao giờ thấy một chuyện như vậy xảy ra trước đây cho dù tôi đã nghe đến nó trong truyền thuyết. Anh ta hẳn là đã đeo Chiếc Nhẫn vào. Tôi không thể tìm lại anh ta. Tôi nghĩ là anh ta đã trở về với các ông."

"Đó là tất cả những gì anh phải nói à?" Aragorn nói, nhìn Boromir chăm chú và không thân thiện gì lắm.

"Phải," Boromir trả lời. "Tôi sẽ không nói gì hơn."

"Thật là tồi tệ!" Sam kêu lên, nhảy dựng lên. "Tôi không biết Con Người này định làm cái gì. Vì sao mà ngài Frodo lại đeo cái vật ấy vào? Ông ấy không nên làm thế; ve nếu ông ấy làm, chỉ có trời mới biết điều gì sẽ xảy ra!"

"Nhưng cậu ấy sẽ không đeo nó đâu," Merry nói. "Trừ phi cậu ấy phải trốn khỏi những vị khách không mời, giống như ông Bilbo ấy."

"Nhưng anh ta đi đâu? Anh ta đang ở đâu?" Pippin kêu lên. "Anh ấy hẳn là đã ở xa lắc rồi."

"Lần cuối anh thấy Frodo là bao lâu rồi, Boromir?" Aragorn hỏi.

"Nửa giờ, có thể thế," ông trả lòi. "Hoặc có thể là một giờ. Tôi đã lang thang một lúc từ lúc đó! Tôi không biết! Tôi không biết!" ông gục đầu vào tay, và ngồi gục xuống trong nỗi đau khổ.

"Một giờ kể từ khi ông ấy biến mất!" Sam kêu lên. "Chúng ta phải cố tìm ông ấy ngay. Nào!"

"Đợi một lúc!" Aragorn kêu lên. "Chúng ta phải chia thành từng đôi, và phải sắp xếp lại, đợi nào! Đợi!"

Không có kết quả. Họ chẳng chú ý gì đến ông. Sam là người đầu tiên lao đi. Merry và Pippin theo sau, và đã biến mấy về phía tây vào những hàng cây bên bờ sông, gọi lớn: Frodo! Frodo! bằng những giọng hobbit trong veo cao vút của họ. Legolas và Gimli đang chạy. Có vẻ như một sự sợ hãi hoặc điên khùng đang trùm xuống Đội Đồng Hành.

"Chúng ta sẽ bị phân tán và lạc mất," Aragorn rên lên. "Boromir! Tôi không biết là anh đang chơi trò gì trong cái trò tai hoạ này, nhưng hãy giúp một tay nào! Hãy đuổi theo hai hobbit trẻ ấy và ít nhất hãy bảo vệ họ, thậm chí nếu các anh không thể tìm thấy Frodo. Hãy trở lại nơi này, nếu tìm thấy anh ta, hoặc bất kỳ dấu vết nào của anh ta. Tôi sẽ trở về ngay."

Aragorn lao vội đi đuổi theo Sam. Ngay khi ông đến bên bãi cỏ nhỏ bên đám thanh hương trà thì ông đuổi kịp Sam, đang lao lên đồi, thở hổn hển và gọi to, Frodo!

"Đi với tôi, Sam!" ông nói. "Không ai trong số chúng ta nên đi một mình. Có một tai

hoạ quanh đây. Tôi cảm thấy thế. Tôi sẽ đi lên đỉnh, đến chỗ Cái Ghế của Amon Hen, để xem có thể thấy được gì. Và nhìn kìa! Đúng như tim tôi đoán, Frodo đã đi đường này. Hãy theo tôi, và hãy quan sát cẩn thận!" ông lao đi theo lối mòn.

Sam cố hết sức, nhưng ah không thể theo kịp người Ranger Người Sải Bước, và nhanh chóng bị rơi lại phía sau. Anh chẳng đi được bao nhiêu trước khi Aragorn vượt ra khỏi tầm mắt phía trước. Sam dừng lại và thở phì phì. Thình lình anh vỗ tay lên đầu.

"Whoa, Sam Gamgee!" anh nói lớn. "Chân mi thì ngắn, nên hãy dùng đến cái đầu! Hãy nhìn xem nào! Boromir không nói dối, việc đó không hợp với ông ta; nhưng ông ấy không kể với chúng ta mọi thứ. Có cái gì đó làm ngài Bilbo sợ khiếp đảm. Thình lình ông ấy đã quyết chí với một điểm. Ít nhất là ông ấy đã xác định tâm trí để ra đi. Đi đâu? Về Hướng Đông. Không có Sam à? Phải, không có ai thậm chí là cả Sam nữa. Thật là cứng rắn, cứng rắn đến độc ác."

Sam đưa tay lên mắt, lau dòng lệ rơi. "Vững vàng lên nào, Gamgee!" ông nói. "Hãy nghĩ nào, nếu có thể! Ông ấy không thể bay qua sông, và ông ấy không thể nhảy vượt lên thác nước. Ông ấy không có đồ đạc. Vậy nên ông ấy đã trở về chỗ những con thuyền. Trở về những con thuyền! Trở về những con thuyền, Sam, như ánh chớp!"

Sam quay trở lại và lao vụt xuống lối mòn. Anh ngã xuống và đầu gối bị trầy xước. Anh lại bật dậy và lao vụt đi. Anh lao xuống bên bờ cỏ của bãi cỏ Parth Galen bên bờ sông, nơi những chiếc thuyền đang lững lờ trên dòng nước. Không ai ở đấy. Có vẻ như có những tiếng kêu ở cánh rừng phía sau, nhưng anh không chú ý đến chúng. Anh đứng sững một thoáng, bất động, há hốc miệng. Một con thuyền đang tự trôi xuống bờ. Sam chạy xuống bãi cỏ mà không nói tiếng nào. Con thuyền đang trôi xuống dòng nước.

"Đi nào, ngài Frodo! Đi nào!" Sam gọi, và ném mình xuống bờ, tóm lấy con thuyền đang khởi hành. Anh trượt khỏi nó khoảng một yard. Với một tiếng kêu và một tiếng tung toé anh ngã úp mặt xuống mặt nước sâu đang chảy nhanh. Anh kêu ùng ục bên dưới, và Dòng Sông phủ lên cái đầu bù xù của anh.

Một tiếng kêu thất thanh bật ra từ chiếc thuyền trống rỗng. Một mái chèo vung lên và con thuyền lạng đi. Frodo đến vừa kịp lúc để tóm lấy tóc Sam khi anh trồi lên, thở bong bóng và vùng vẫy.

"Sam của tôi, lên nào!" Frodo nói. "Nào, nắm lấy tay tôi!"

"Cứu tôi, ngài Frodo!" Sam hổn hển. "Tôi đang chết đuối. Tôi không thể thấy tay ngài."

"Đây này. Đừng có cấu véo, anh bạn! Tôi không buông anh đâu. Đạp nước và đừng có trồi sụp nữa, không thì anh làm lật nhào chiếc thuyền bây giờ!"

Với vài lần cố, Frodo mang được chiếc thuyền vào bờ và Sam đã có thể trườn lên, ướt như một con rái cá. Frodo tháo chiếc Nhẫn ra và đứng lại lên bờ.

"Anh là điều tệ hại nhất trong những điều tệ hại đáng ngạc nhiên, Sam ạ!" anh nói.

"Ôi, ngài Frodo, ngài cứng rắn quá!" Sam run lên. "Cứng rắn quá, định đi mà không có tôi và tất cả mọi người. Nếu như tôi không đoán đúng, thì bây giờ ngài đã đến tận đâu rồi?"

"An toàn trên con đường của ta."

"An toàn!" Sam nói. "Hoàn toàn đơn độc và không có tôi để giúp ngài? Tôi không thể chịu đựng được điều ấy, điều ấy với tôi thật là khủng khiếp,"

"Việc anh đến với ta mới là khủng khiếp, Sam ạ" Frodo nói, "Và ta không thể chịu đựng được nó."

"Điều này không thể như việc bị bỏ lại phía sau," Sam nói.

"Nhưng ta sẽ đi Mordor."

"Tôi biết rõ điều ấy, thưa ngài Frodo.Tất nhiên là ngài sẽ làm vậy. Và tôi sẽ đi với ngài."

"Này, Sam," Frodo nói, "đừng cản trở ta! Những người khác sẽ trở lại bất kỳ lúc nào. Nếu như họ tóm được ta ở đây, thì ta sẽ phải tranh cãi và giải thích, và ta sẽ không bao giờ có được tâm trí để khởi hành nữa. Nhưng ta phải đi ngay. Đó là con đường duy nhất."

"Tất nhiên là vậy," Sam trả lời. "Nhưng không phải đi một mình. Tôi cũng sẽ đi, hoặc là không có ai trong số chúng ta đi cả. Tôi sẽ đục lỗ trên tất cả những con thuyền."

Frodo phá lên cười. Một cảm giác ấm áp và vui vẻ chợt tràn vào tim ông.

"Chừa lại một cái! Chúng ta sẽ cần nó. Nhưng anh không thể đi như thế này mà không cần đến đồ đạc, thức ăn hay bất kỳ thứ gì khác."

"Đợi một lúc thôi thưa ngài, và tôi sẽ lấy đồ của tôi ngay!" Sam hăm hở kêu lên. "Tất cả đã sẵn sàng rồi. Tôi nghĩ là hôm nay chúng ta sẽ khởi hành." Anh lao vội xuống khu cắm trại, lôi đống đồ đạc của mình ra khỏi cái đống mà Frodo đã để lại khi ông dọn đồ đạc của các bạn đồng hành ra khỏi chiếc thuyền , anh với lấy một cái chăn dự trữ và một ít túi thức ăn rồi chạy ngược trở lại.

"Thế là tất cả kế hoạch của ta đã tiêu tùng." Frodo nói. "Việc cố trốn khỏi anh không ích lợi gì cả. Nhưng ta rất vui, Sam ạ. Ta không thể nói với anh là ta vui như thế nào. Đi nào! Rõ ràng là chúng ta phải ở cùng nhau. Chúng ta sẽ đi, và có thể những người khác sẽ tìm thấy một con đường an toàn! Người Sải Bước sẽ trông chừng họ. Ta không nghĩ là chúng ta sẽ thấy lại họ."

"Nhưng chúng ta có thể, ngài Frodo. Chúng ta có thể mà," Sam nói.

Thế rồi Frodo và Sam cùng nhau khởi hành cho chặng cuối của Nhiệm Vụ. Frodo chèo thuyền ra khỏi bờ, và Dòng Sông mang họ trôi nhanh, dẫn xuống bờ tây, và băng qua những vách đá đe doạ của Tol Brandir. Tiếng gầm của những ngọn thác vĩ đại vang lên gần hơn. Thậm chí với những sự giúp đỡ mà Sam có thể làm, cũng khó mà băng qua dòng nước ở tận cùng phía nam của hòn đảo và lái con thuyền về phía đông hướng về bờ xa.

Cuối cùng họ cũng lại cập vào những vách đá bờ nam của Amon Lhaw. Họ tìm thấy một bờ sông thoai thoải, và họ cập thuyền vào, cao hơn dòng nước, và giấu nó sau một bờ đất lớn. Rồi họ khoác hành lý lên vai và khởi hành, tìm một con đường có thể đưa họ lên trên những ngọn đồi xám của Emyn Muil, và đi xuống Lãnh Địa Bóng Tối.

Đến đây là kết thúc phần đầu tiên của lịch sử của Cuộc Chiến Của Chiếc Nhẫn. Phần thứ hai gọi là HAI NGỌN THÁP, bởi vì những sự kiện của nó bị chi phối bởi ORTHANC, pháo đài của Saruman, và pháo đài MINAS MORGUL, thành trì bảo vệ lối đi bí mật vào Mordor; nó kể về những chiến công và những nguy hiểm của cc thành viên bây giờ đã không còn tình bằng hữu nữa, cho đến Bóng Tối Vĩ Đại ập đến. Phần thứ ba kể về cuộc bảo vệ cuối cùng chống lại Bóng Tối, và sự kết thúc của nhiệm vụ của Người Mang Chiếc Nhẫn trong SỰ TRỞ VỀ CỦA VÌ VUA.



Online: 1
Tổng lượt: 42

Facebook Twitter

Copyright © Diễm Thu »(¯°•ξ♥√εΙÿ•°¯)«²º¹º .All rights reserved